Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng

Chương 19

Trong nhà, ông cụ có khí chất tao nhã, và bà cụ đoan trang, đĩnh đạc đều bị đẩy ngã sõng soài ra đất.

Những người kia hống hách như thế, khiến cho Tần Khanh mắt tròn mắt dẹt.

Cô bé ngẩn cả người.

Chuyện gì thế này?

Không phải cô bé chỉ mới vào không gian giải quyết nỗi buồn thôi sao.

Sao ngoài này đã có người đánh nhau rồi.

Còn ra sức lục lọi căn nhà, đập phá đồ đạc nữa chứ?

Đánh người đổ cả máu luôn.

Tàn ác thật đấy!



“Được rồi, được rồi, cháu nghe lời đi, cháu đừng ra ngoài, có biết không hả? Nếu không bọn họ sẽ đánh cháu mất, cháu ngoan của bà, không sao hết, đừng sợ, ông bà ngoại đều ổn cả…”

Bên trong chiếc tủ bằng gỗ mun, một cậu bé xinh đẹp thanh tú, mặt mày trắng bệch, nhưng vẻ mặt lại đờ đẫn.

Cậu bé ngồi trong ngăn tủ, bộ quần áo rộng thùng thình để lộ bả vai trắng như tuyết, lãnh đạm giữ chặt cửa tủ.

Bên ngoài cánh cửa này có tiếng bước chân lộn xộn.

Đột nhiên, “rầm” một tiếng, có người nhấc chân đá vào cánh tủ, chiếc tủ bằng gỗ đặc cũng theo đó mà rung lên.

“Tủ này còn có khóa nữa cơ à? Cạy ra! Bên trong chắc chắn có giấu thứ không thể nói với người khác.”

Một tên đàn ông với giọng ồm ồm lên tiếng, còn cầm rìu bổ liên tục vào ổ khóa của chiếc tủ.

Gã thô lỗ túm lấy cửa, trông thấy Sở Hành khắp người toàn là vết bầm tím, mình mẩy đầy thương tích, gã ngẩn người, không ngờ bên trong lại có một đứa trẻ con.

Đứa trẻ này nom chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, nhưng nhìn chẳng khác gì một đứa ngốc, chẳng hề tỏ ra sợ hãi, khuôn mặt đơ như khúc gỗ, không có bất cứ biểu cảm gì.

Đôi mắt vô hồn, tĩnh lặng, sâu xa và tịch mịch, nếu như nhìn lâu chút, thì sự trống rỗng trong đôi mắt ấy có thể khiến người ta khϊếp đảm.

“Đại ca, mau nhìn xem, thằng nhóc này đang ôm một quyển sách!”

“Sách? Sách gì vậy? Được lắm, chẳng trách lại bị người ta tố cáo, túm thằng ranh này ra ngoài cho tôi!”

Có người túm tóc Sở Hành, hung hăng ném cậu ngã ra đất.

“Hành Hành!”

Cặp vợ chồng già vừa chịu đòn, khắp đầu khắp mặt toàn là máu, bây giờ lại chẳng hề biết sợ, lao tới ôm chặt lấy Sở Hành.

“Các anh làm gì thế hả? Có gì không vừa ý, các anh cứ tìm người lớn mà giải quyết, bắt nạt trẻ con thì có bản lĩnh gì chứ?”

“Lão già chết tiệt, cút ngay! Đừng ở đây kéo tay kéo chân nữa.”

Hai ông bà này có vẻ là người thanh cao, áo quần tuy mộc mạc, nhưng cử chỉ lại nhã nhặn khác thường, để lộ sự cao quý mà không ai bắt chước được, dù khí chất có bị sự nghèo túng che mờ.

“Buông Hành Hành ra!” Bà cụ nghẹn ngào, một mực muốn bảo vệ cháu ngoại, lại bị người ta đá cho một cú vào lưng.

Ông cụ đứng bên cạnh hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi muốn đánh trả.

Nhưng ông ấy chỉ là người học chữ, ông ấy hiểu rõ, nếu như ông ấy dám đánh trả, thứ chờ đợi bọn họ sẽ là cơn ác mộng vĩnh viễn không ngừng.

Đã tới tuổi gần đất xa trời rồi, ông ấy không sợ chết.

Nhưng ông ấy vẫn còn vợ, vẫn còn đứa cháu ngoại chưa kịp thành niên. Vì thế, ông ấy cắn răng nhịn cục tức này, cuối cùng lại tức tới mức ho ra máu, mặt mày tái mét.

Gã đàn ông to cao đi về phía Sở Hành, giật lấy cuốn sách mà Sở Hành ôm khư khư trong lòng.