Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng

Chương 17

“Chuyện này...” Tần Chiếu An nhìn về phía cha mình.

Chú Hai nghĩ một lát rồi bảo: “Ăn đi, đợi lát nữa Bảo Nhi đói bụng thì mưa bánh bao cho con bé là được.”

Nói xong, anh ấy lại véo chiếc má bầu bĩnh của Tần Khanh: “Nhóc con mới bao lớn, vậy mà đã biết thương người khác rồi.”

“Hì!” Tần Khanh tươi cười, để lộ hàm răng còn chưa mọc hết.

...

Nhiệm vụ ngày hôm nay là mua lương thực. Ba người ngồi xe bò hơn nửa tiếng, khi tới công xã, chú Hai lập tức dẫn hai đứa nhỏ đến trạm bán lương thực.

Đáng tiếc, trạm lương thực hôm nay cũng hết hàng, nghe nói phía nam xảy ra lũ lụt, lương thực tồn kho của mấy vùng lân cận đều được đem đi cứu tế cả rồi.

Hay tin, Tần Hoài Xuyên chau mày ủ rũ, nhà bọn họ bây giờ đã hết cái ăn thật rồi, hợp tác xã Cung Tiêu cũng bán mì và gạo, nhưng giá cả lại đắt hơn hẳn trạm bán lương thực.

Chú Hai thở dài, chỉ đành dẫn hai đứa trẻ tới hợp tác xã Cung Tiêu mua lương thực tạm thời.

Suốt cả đường đi, Tần Khanh rất ngoan, lúc thì trật tự tựa vào lưng Tần Chiếu An, lúc thì được chú Hai ôm trong lòng, không nói tiếng nào, để hai cha con thay phiên nhau cõng mình.

Cô bé mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám đường, thi thoảng còn lặng lẽ quan sát giá cả của các mặt hàng.

Mặt bằng giá thực phẩm ở thời đại này rất thấp, ví dụ như giá gạo là một hào bốn một cân. Rau xanh hai xu một cân, thịt lợn tám hào, diêm hai xu một hộp, giá muối là một hào rưỡi một cân, đường trắng bảy hào rưỡi, trái cây dao động từ năm xu đến một hào rưỡi một cân.

Tần Khanh thầm nghĩ, như vậy thì đúng là rẻ thật, nhưng sau này cô bé mới biết, vì lượng vật tư ít, nên lượng tiền bán ra mua vào cũng ít.

Chẳng hạn, một người làm công nhân viên chức ở chỗ bọn họ, mỗi tháng chỉ kiếm được hơn hai mươi đồng mà thôi. Lương làm ruộng theo ngày ở đại đội Tạc Tử Lĩnh, một công tính ba xu, cho dù có là thanh niên trai tráng, mỗi ngày làm hết cả mười công, thì cũng chỉ được lĩnh ba hào mà thôi.

Tính theo cách ấy, thu nhập hàng tháng của nông dân cùng lắm cũng chỉ được chín đồng mà thôi.

Tần Khanh nghĩ bụng, các chú trong nhà đều là người cần cù, ngày nào cũng có thể làm đủ mười công, các thím không khỏe mạnh bằng đàn ông, thu nhập hơi thấp hơn một chút.

Ngoài ra còn có ông bà Tần tuổi đã lớn, trong nhà lại có rất nhiều trẻ con, miệng ăn núi lở, có bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ mà tiêu.

Chẳng trách nhà bọn họ lại nghèo túng thế này, nuôi sống gia đình quả không phải việc dễ dàng gì.

Mì gạo rất đắt, chú Hai mua lương thực thô, mì sợi được làm từ khoai lang đỏ, sau đó mua thêm ít hạt cao lương, mấy thứ này rẻ hơn rất nhiều.

Vì phải mua sao cho đủ nuôi cả gia đình, cho dù là hàng mua cầm chừng, chú Hai cũng phải mua hẳn hai mươi cân, mỗi ngày hai bữa, tiết kiệm một chút sẽ ăn được một tuần.

Thời đại này, cơ thể mọi người đa phần đều thiếu đạm và thịt, ngày thường không được ăn thức ăn mặn, nên yêu cầu về lương thực càng lớn hơn, ba mươi cân này có đủ ăn trong vòng một tuần hay không còn chưa nói chắc được. Người lớn trong nhà thường chỉ ăn lưng lửng dạ, đói bụng thì uống thêm chút nước là được.