Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng

Chương 9

Bà ấy đang định vào bên trong thì lại có dự cảm không nên vào, bèn áp tai vào cánh cửa, lắng tai lên nghe động tĩnh trong phòng.

Không nghe thấy tiếng khóc của cháu gái, bà cụ Tần hết sức băn khoăn, rón rén đi tới bên phía cửa sổ, cẩn thận dòm vào bên trong quan sát.

Cô bé ngồi trên phản gỗ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà tươi cười, hai bên má còn xuất hiện hai cái lúm đồng tiền khiến người ta yêu quý.

Còn Tần Hoài Sơn mấy ngày nay ủ dột, tinh thần suy sụp thì bây giờ lại hết sức dịu dàng, ánh mắt nhìn con gái tràn ngập tình yêu thương.

Hai mắt bà cụ Tần đỏ hoe, bà ấy không kìm lòng được mà bụm miệng, trong lòng vừa cảm thấy xót xa, lại vừa cảm thấy vui mừng.

Bà cụ Tần chỉ nghĩ trong lòng, không dám làm hai cha con mất hứng, bà ấy đưa tay gạt nước mắt, quay đầu trở về phòng bếp.

“Mẹ ơi, mọi chuyện ổn cả chứ?” Con dâu thứ Trần Thúy Hoa hỏi bà cụ Tần.

Vợ của chú Ba và chú Tư cũng cực kỳ lo lắng, chỉ sợ hai cha con ở chung với nhau không hòa thuận.

“Không sao cả.” Bà cụ Tần nói: “Nhà chúng ta ấy mà, sau cơn mưa thì trời lại sáng. Ổn lắm, rất ổn, sau này chắc chắn sẽ càng lúc càng khá hơn.”

Bà cụ Tần cười khẽ, rồi lại không cầm lòng được mà rơi nước mắt, tìm lại được cảm giác thanh thản, thoải mái mà bấy lâu nay đã đánh mất.

...

Tần Khanh cũng không ở trong phòng Tần Hoài Sơn lâu lắm.

Cô bé làm nũng với cha mình một lát, chẳng khác gì con vật bò sát nhỏ, hai cánh tay nho nhỏ chống lên phản gỗ, nhích dần về phía chiếc tủ cũ kỹ bằng gỗ Long Não ở phía cuối phản.

Cô bé túm tay cầm mở cửa tủ, lách mình chui vào bên trong, làm bộ lục lọi nửa ngày trời, nhưng thật ra là lén lấy đồ từ trong không gian ra.

Cô bé cầm lọ dầu Trường Sơn trở lại chỗ của Tần Hoài Sơn: “Cha, bé con đi!”

Cô bé chỉ xuống dưới đất.

Tần Hoài Sơn mím chặt môi, anh ấy tiếc chẳng nỡ xa con, nhưng lại không nói gì mà chỉ bế cô bé lên, cẩn thận đặt cô bé xuống đất.

Tần Khanh quay lưng đi bỏ đi, nhưng nghĩ đoạn, cô bé lại vẫy tay với Tần Hoài Sơn: “Cha, cúi đầu đi ạ.”

Cha của cô rất ngoan, lập tức cúi đầu lại theo lời cô, chẳng khác nào một chú chó săn bị thuần phục.

Tần Khanh nhóm chân, gắng sức giơ bàn tay bé tí của mình xoa đầu Tần Hoài Sơn: “Cha, cha đừng khóc, cha vẫn còn Bảo Nhi mà.”

Tần Hoài Sơn không nói nên lời, đáy lòng bất giác sục sôi vì cảm động, hai hốc mắt cũng đỏ bừng, ngẩn người một lát, anh ấy mới nghẹn ngào mở miệng:

“Được, cha hứa với Bảo Nhi, cha không khóc đâu.”

Tần Khanh nhoẻn miệng cười với cha mình, anh ấy cũng nheo mắt cười với cô bé.

...

Tần Khanh cầm lọ dầu Trường Sơn ra ngoài. Tiểu Lục, Tiểu Thất, Tiểu Bát, Tiểu Cửu đang ở ngoài sân, đứa nào mặt mày cũng bầm tím, còn mấy đứa lớn hơn lại chẳng bị thương mấy.

Cô bé gọi Tiểu Lục: “Anh Tiểu Lục, xức dầu đi này.”

Tiểu Lục vội vàng chạy tới, tò mò hỏi lại: “Dầu này từ đâu ra thế?”

“Em tìm trong tủ kia kìa.”

Nhưng nắp chai dầu quá chặt, bọn trẻ không mở ra được, cuối cùng đành phải đi tìm chú Hai nhà họ Tần.

Chú hai nhìn chai dầu Trường Sơn mới tinh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thứ này cực kỳ đắt, mọi người trong nhà cũng tiếc chẳng nỡ dùng.

Nhưng trước ánh mắt tha thiết của Tần Khanh, chú Hai chẳng do dự chút nào, lập tức vặn nắp chai, lần lượt bôi dầu và xoa nắn lại vết thương trên người đám trẻ, khiến cho bọn trẻ đau tới mức nhe răng trợn mắt, kêu la oai oái.