Người trong kén hơi kinh ngạc, tưởng anh có chuyện gì.
Nhưng trên thực tế, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào củ cà rốt đang nắm chặt trong tay phải. Hiện tại, có lẽ chỉ còn cách này.
Cậu cắn chặt răng, ngay sau đó, củ cà rốt lập tức biến thành cây quyền trượng, từ trong tơ nhện lao ra. Tiếp đó, hàng chục sợi tơ trắng mảnh như ánh sáng từ đỉnh quyền trượng bay vụt ra, xoay quanh cậu một lúc, trong chớp mắt đã cắt đứt toàn bộ tơ nhện quanh người cậu.
Khi Lâm Không Lộc đáp xuống đất, chân đã mềm nhũn, lập tức cảm thấy như sức lực và tinh thần bị vắt kiệt, cây quyền trượng trong tay cũng lập tức thu nhỏ lại thành củ cà rốt.
Cậu không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy như bay đến bên cạnh cửa, trước khi mạng nhện đuổi đến đã nhanh tay mở cửa ra ngoài, rồi lập tức đóng chặt cửa lại, thành công ngăn mạng nhện lại bên trong, hành động trôi chảy không chút gián đoạn.
Trong phòng, người trong kén nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há hốc mồm. Bạn nào muốn mua truyện với giá rẻ thì ib mình nhé
Lâm Không Lộc bên ngoài cửa chống tay lên đầu gối thở dốc một lúc, sau khi lấy lại hơi, lập tức nhìn qua cửa sổ trên cửa hỏi: “Giang Từ ở đâu? Tôi đi tìm hắn tới cứu anh.”
Cậu đã kiệt sức, thực sự không có cách nào có thể biến củ cà rốt thành quyền trượng được nữa.
Người trong kén hoàn hồn, vô thức nói: “Hắn ở tầng hai, không, ý tôi là, bọn họ trước đó ở tầng hai.”
Còn bây giờ thì không rõ lắm, dù sao hắn cũng đã bị bắt đến đây nửa ngày rồi.
Hắn dường như vẫn không có có hi vọng với việc bản thân được cứu, do dự rồi đột nhiên nói với Lâm Không Lộc: “Người anh em, cảm ơn anh, nếu……tôi nói là nói nếu, anh gặp được người tên Triệu Châu Chi ở căn cứ nhà máy thực phẩm Đông Giao, làm ơn nói với anh ta rằng, tôi đã tìm được một chiếc máy bay, đã bay khỏi Dung Thành rồi, còn có, còn có…”
Giọng nói hắn run rẩy, cũng thấp đi rất nhiều, buồn bã nói: “Nói với ông ấy, tôi thật sự chưa từng hận ông ấy.”
Lâm Không Lộc lập tức đoán được hắn là ai, hỏi: “Anh là Triệu Tinh Mặc, bố của anh là Triệu Châu Chi?”
Người trong kén sửng sốt, khuôn mặt trẻ trung lộ vẻ không hiểu.
Lâm Không Lộc: “Chuyện quan trọng như vậy, tốt nhất là anh hãy tự nói với bố anh.”
Nói xong, cậu liền đeo ba lô lên, nhanh chóng rời đi.
Nơi này dù sao cũng là tổ của con nhện biến dị, mấy phòng gần đó cũng vậy, ở lại thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm.
Cậu vội vàng đi đến thang lầu, nhìn xem thử mình đang ở tầng nào, rồi đi xuống tầng hai.
Dọc đường ngoài những xác thây ma đã bị gϊếŧ và các vết máu khô, cậu không gặp thêm thứ gì khác. Cho đến khi gần đến tầng năm, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân nhè nhẹ dưới lối đi.
Cậu dừng bước, cố gắng làm dịu nhịp thở gấp gáp, chậm rãi lùi về tầng sáu.
Nơi này cách tầng hai còn xa, sẽ là ai đây?
Người của Trần thiếu tá và Giang Từ? Có khả năng Phan Trác Dật và con thỏ cũng bị đưa vào đây như cậu? Hoặc là……Thây ma? Quái vật?