Hết thảy mọi thứ xung quanh trong mắt cậu lại một lần nữa biến thành cảnh quay chậm. Vừa rồi tốc độ của thây ma còn nhanh như bay, giờ đây trong mắt cậu, động tác chậm rãi như con lười đang chạy dưới hoàng hôn.
Tất cả những xúc tu đều chậm như một thước phim bị giật lag.
Dù tốc độ của xe trong mắt cậu cũng chậm lại, nhưng trong những động tác chậm này, cậu có đủ thời gian để có thể nhìn ra điểm yếu của vòng vây, cũng như tìm kiếm kẽ hở, như xe chỉ luồn kim, né trái né phải mà xông lên.
Ở trong mắt đám người Sầm Tân, một màn này cực kỳ nguy hiểm. Xe của Lâm Không Lộc gần như áp sát thây ma mà chạy, có lúc còn giống như lao xe vào miệng thây ma.
Có nhiều lần, thây ma có xúc tu đã đâm vào trong xe, nhưng mỗi lần Lâm Không Lộc đều có thể né được một cách chính xác, khoảng cách với xúc tu chỉ còn một centimet đầy nguy hiểm. Giống như khi chơi trò chơi, mỗi lần đều có thể tránh được sát thương.
Chờ bọn họ phản ứng lại, Lâm Không Lộc đã phá vỡ vòng vây, liên tục bấm còi, dẫn dụ phần lớn thây ma.
Mọi người chưa kịp kinh ngạc, nhanh chóng tận dụng cơ hội mà cậu tạo ra, di chuyển về hướng khác.
*
Bên kia, tình hình của Lâm Không Lộc cũng không mấy khả quan. Đúng như dự đoán, những con thây ma cấp cao này tốc độ rất nhanh, rất khó cắt đuôi.
Cậu ngừng bấm còi, dựa vào việc không ngừng quẹo trái rẽ phải ở các khúc cua cùng tốc độ nhanh và hiệu suất cao của xe, phải mất đến nửa giờ mới có thể hoàn toàn cắt đuôi được chúng.
Sau khi xe dừng lại trên một đoạn đường vắng vẻ, việc đầu tiên Lâm Không Lộc làm là bước xuống xe với gương mặt tái nhợt, bắt đầu nôn.
Nhưng không ngờ, có người còn nôn dữ dội hơn cậu.
Phan Trác Dật ở ven đường nôn đến mức nước mắt chảy ròng ròng, sau khi đứng dậy uống một ngụm nước, mới vừa bình tĩnh lại, liền giơ ngón cái lên nói: “Người anh em, kỹ thuật lái xe của cậu đúng là quá đỉnh!”
Lâm Không Lộc không có sức lực đáp lại hắn, tay chân mềm nhũn bò lên xe, cũng uống vài ngụm nước, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu mới chuẩn bị tiếp tục lái xe, đi gặp những người khác.
Nhưng……
Cậu nhìn về con đường phía trước, cùng cảnh vật hoàn toàn xa lạ, đột nhiên ngơ ngác.
Đây là đâu? Bệnh viện số ba ở chỗ nào?
Không xong, chỉ lo tránh thây ma, bây giờ hình như lạc đường rồi.
Cậu vội quay đầu hỏi Phan Trác Dật: “Cậu biết đường không?”
“Hả?” Phan Trác Dật vẫn còn đang bình tĩnh lại, ngẩn người, vội vàng thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn, sau đó cũng há hốc mồm.
“Tôi, tôi không biết.”
“Cậu không phải người địa phương à?” Lâm Không Lộc cảm thấy bất an.
“Tôi không phải, tôi vốn là đến Dung thành du lịch, ai biết lại tận thế.”
Lâm Không Lộc: “……”
Phan Trác Dật: “……”
Hai người nhìn nhau, một lúc lâu sau, Lâm Không Lộc không còn hy vọng gì nữa mà hỏi: “Thế có bản đồ không?”