Hắn ta vẫn gật đầu, càng phân tích càng cảm thấy có đạo lý.
Lâm Không Lộc cảm thấy, hắn ta đang sử dụng kết quả để suy ra nguyên nhân, hơn nữa có chút tình nguyện, rất nhiều vấn đề vẫn không giải thích được.
Ví dụ, tại sao hàm lượng virus đột nhiên tăng và giảm đột ngột?
Nhưng hắn ta cũng không giải thích được tình huống đêm đó, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Có lẽ một ngày nào đó hệ thống gian lận lấy lại năng lượng, kể cho cậu toàn bộ cốt truyện, cậu sẽ biết nguyên nhân.
Dần dần, mấy người cũng không nói gì nữa.
Có lẽ do ảnh hưởng của chuyện vừa rồi, không khí trong nhà kho trở nên u ám, tâm trạng chán nản ngày càng lan rộng, không chỉ những người trong góc vắng vẻ, mà cả những người ở góc ngoài cũng dần im lặng, trên mặt mọi người đều lộ rõ
vẻ mặt. sự thất vọng và chán nản.
Lâm Không Lộc vốn còn muốn hỏi thăm một chút chuyện của vị Giang đội kia, trước mắt cũng không tiện mở miệng.
Không biết đã yên tĩnh bao lâu, ở góc tường cách ly, Triệu Châu Chi bỗng nhiên mở miệng, âm thanh cực nhẹ, mang theo một tia áp lực run rẩy: “Có lẽ virus đã sớm tồn tại, hôm nay tất cả, đều là do con người tạo thành.”
Lâm Không Lộc quay đầu nhìn ông ta, phát hiện trạng thái của ông ta không giống bình thường, giống như đắm chìm trong hồi ức gì đó, lại giống như đang cực lực khắc chế.
Cậu vừa định mở miệng,nghe thấy một tiếng động khác bên ngoài tấm rèm khử trùng, giống như đã xảy ra chuyện gì. Lâm Không Lộc theo bản năng đứng dậy, Triệu Châu Chi, Phan Trác Dật và một người sống sót khác Cao Vĩ cũng đứng lên theo.
Rất nhanh, bọn họ từ trong tiếng ồn ào nghe được mấu chốt thiếu tá Trần và Giang đội bọn họ đã xảy ra chuyện.
Lâm Không Lộc sửng sốt.
Giang Từ không phải là nam chính sao?
Chẳng lẽ thật sự là trùng tên?
Mà bên cạnh cậu, Triệu Châu Chi nghe được tin tức, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, thân thể cũng lay động một trận.
Lâm Không Lộc vội đưa tay đỡ lấy: “Chú làm sao vậy?”
Phan Trác Dật cũng kịp thời đi đỡ, cũng nhỏ giọng nói cho Lâm Không Lộc: “Con trai của chú Triệu đi cùng với thiếu tá Trần, Giang đội bọn họ đi ra ngoài.”
Lâm Không Lộc trong nháy mắt hiểu rõ.
Triệu Châu Chi nhanh chóng hồi phục sau cú sốc, sau khi đứng vững, lập tức cầm súng lên nói: “Tôi phải đi cứu nó.”
Phan Trác Dật vội khuyên ông ta bình tĩnh, dù sao bọn họ bây giờ còn không rõ ràng lắm cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may Sầm Tân đã nhanh chóng xuất hiện và thông báo tình hình cho mọi người.
Thì ra bọn họ vừa nhận được một tin nhắn từ bệnh viện số 3 thành phố, người gửi tin nhắn là thiếu tá Trần. Đối phương nói, bọn họ tất cả mọi người đều bị mắc kẹt trong bệnh viện thứ 3, khả năng không ra được, để cho căn cứ người sau này tự tìm đường ra, không cần lại chờ bọn họ, cũng không cần đi cứu bọn họ.
Rất hiển nhiên, đây không phải là tin tức cầu cứu, mà là lời nhắn vĩnh biệt.