Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách

Chương 9

Mặt Phan Trác Dật không hiểu đỏ lên, sau khi hoàn hồn gãi đầu, ho nhẹ giải thích: “Trên thực tế, chúng ta ngay cả dây leo cũng không đối phó được, chớ nói chi là đối phó bản thể của nó. Hơn nữa Trần thiếu tá và Giang đội cũng không đề nghị làm như vậy, nghe bọn họ phân tích, có lẽ dây leo ngầm sinh trưởng ở bệnh viện số 3 lan rộng ra ngoài, thẳng đến vùng ngoại ô mặt đất chui ra, vây thành tường mây, bao vây toàn bộ Dung thành.”

“Nói cách khác, bây giờ toàn bộ Dung thành dưới lòng đất đều là dây leo, rắc rối khó gỡ. Chúng ta giống như là cách bùn đất giẫm lên cái này cây dao leo cực đại trùng kiến, một khi đánh thức nó, dây leo sẽ từ thành thị mỗi góc dưới lòng đất lao ra, gϊếŧ chết tất cả mọi người, cho dù có người may mắn không lập tức chết, cũng sẽ bị dây leo mang theo virus lây nhiễm.”

Triệu Châu Chi gật đầu theo, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Cũng không phải không có ai đến bệnh viện số 3, nhưng đều có đi không có về.”

“Cho nên cậu cũng đừng nghĩ đến bệnh viện số 3, Giang đội cũng không nắm chắc có thể đi, hắn là người mạnh nhất trong những dị năng giả, tuy rằng tôi chưa từng thấy qua năng lực của hắn.” Phan Trác Dật nói, suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Nếu cậu cần thuốc gấp, có thể chờ ngày mai, chúng ta cùng đi khu phố khác xem.”

Nói xong lại quay đầu nói với Triệu Châu Chi: “Đúng không, chú Triệu?”

Triệu Châu Chi gật đầu, cũng an ủi Lâm Không Lộc.

Lâm Không Lộc thở dài, cảm thấy cũng chỉ có thể như thế, gật đầu cảm ơn bọn họ. Cũng may hôm nay sau khi ăn cơm xong, không có dấu hiệu buồn nôn.

Tiếp theo nhớ tới nghi vấn lúc trước, cậu lại hỏi “Giang đội chính là Tiểu Giang tiên sinh.”

“Đúng vậy.” Lúc này Phan Trác Dật gối cánh tay tựa vào tường, vểnh chân gật đầu.

“Hắn tên gì?”

“Hình như là Giang Từ!”

Lâm Không Lộc: “...” Quả nhiên là nam chính.

Nhưng cũng không nhất định, lỡ như, lỡ như trùng tên thì sao?

“Bây giờ hắn đang ở đâu?”

Giọng điệu của Lâm Không Lộc hiếm khi vội vàng, tầm mắt không hề dời nhìn Phan Trác Dật, chờ đợi câu trả lời.

Phan Trác Dật có chút kỳ lạ, tuy rằng mới quen biết không lâu, nhưng hắn ta luôn có loại cảm giác, chính là chàng trai quá đẹp trai trước mặt có chút không hòa hợp với bộn họ, hoặc là nói thế giới này.

Chính xác mà nói, cậu giống như tự do ở ngoài mọi sự vật. Mặc dù thỉnh thoảng có lòng tò mò, nhưng cũng chỉ giới hạn trong lòng tò mò, sẽ không đặc biệt để ý đến người hoặc chuyện gì.

Ví dụ như lúc mới gặp mặt, đối phương đứng ở bên cạnh xe địa hình, thấy cậu và chú Triệu mấy người “dẫn” hơn mười con tang thi tiến lên, không có chút hoảng loạn hoặc oán giận, chỉ bình tĩnh giơ cung chữ thập lên.

Khi đó cậu đeo kính râm che nắng rộng thùng thình, làm nổi bật khuôn mặt rất nhỏ, thân thể cũng yếu ớt giống như một trận gió có thể thổi đi, nhưng tay gϊếŧ tang thi cũng rất ổn, cho dù tình huống nguy hiểm cỡ nào, động tác đổi tên đều đâu vào đấy, thậm chí có chút duyên dáng.