Nói nơi này là căn cứ thật ra nó chỉ là một cái nhà xưởng, nghe đồn là xưởng thực phẩm, trước khi tận thế tới vẫn hoạt động bình thường, bên trong chứa không ít hàng hóa.
Nhà xưởng tụ tập khoảng một trăm người sống sót, bọn họ ở chung với nhau trong kho hàng, bên ngoài có người cầm súng bảo vệ xung quanh.
Lúc Lâm Không Lộc đi chung với đám người sống sót vào nơi này, đột nheien cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cậu nhanh chóng phát hiện, bên trong kho hàng có một loạt bồn băng, khiến căn bệnh chóng mặt, mệt mỏi của cậu giảm bớt không ít.
Sau đó có người chạy tới kiểm tra, vây quanh bọn họ phun nước sát trùng, giấm trắng, giọng điệu cứng nhắc hỏi: Từ đâu tới? Có bị thương hay không?... dường như đã quá quen với việc có người mới gia nhập.
Có điều khi người hỏi chuyện nhìn thấy gương mặt Lâm Không Lộc, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, còn nhìn cậu lâu một hồi, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, tiếp tục hướng dẫn những người khác đi tới góc tường trong kho hàng.
Góc tường có một gian cách ly dùng để khử trùng, người bình thường sẽ không tới gần.
“Ở lại đây một ngày là được, chủ yếu là sợ có người bị nhiễm virus, nghe nói muộn nhất là sau 24 giờ sẽ bị lây nhiễm, cho nên cứ đợi đến ngày mai là được.” Người sống sót họ Triệu an ủi cậu.
Người này chỉ là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường, tên đầy đủ là Triệu Châu Chi, có lẽ do ông ta thấy tuổi tác cậu còn nhỏ, cơ thể yếu ớt cho nên thường xuyên hỏi han cậu.
Lâm Không Lộc gật đầu lung tung, nói lời cảm ơn, sau đó tìm một vị trí thoải mái ở góc tường để ngồi xuống.
Có lẽ vì độ ẩm thích hợp trong kho hàng, cũng hoặc là vì mệt nhọc cả ngày, trong bụng trống rỗng, cơ thể yếu ớt, cậu vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, ai ngờ trong lúc vô ý đã ngủ mất, sau đó…
Cậu đã gặp cơn ác mộng bị cưỡng hôn kia.
Lâm Không Lộc xoa trán, lúc này hoàn toàn tỉnh táo. Cậu nhớ lại giấc mộng đó và hai tháng đã trải qua, nhịn không được thở dài.
Hệ thống thật sự đã hại cậu rồi!
Có lẽ cậu thở dài quá nhiều lần, khiến Triệu Châu Chi cũng bị đánh thức.
Đối phương mở đôi mắt buồn ngủ của mình ra, thấy sắc mặt cậu còn trắng, mồ hôi trên trán toát ra, ông ta lập tức ngồi dậy, lấy một chai nước từ trong ba lô, đưa cho cậu: “Gặp ác mộng hả? Cũng khó trách, trước đó cậu xém chút bị tang thi cắn trúng, quá nguy hiểm, nói tới chuyện này, tôi lại muốn cảm ơn cậu…”
Ông ta có hơi lải nhải.
Lâm Không Lộc lắc đầu, không nhận nước, chỉ nhìn về phía kho hàng.
Sau khi nghỉ ngơi, sức lực của cậu hồi phục không ít, nhịn không được quan sát xung quanh.
Bên trong kho hàng cũng không yên lặng, cách lớp màn cách ly trong suốt, cậu có thể nhìn thấy những người bên ngoài.
Bọn họ tụ lại thành ba năm người, có nhóm thì nằm dưới đất, có nhóm lại ngồi nói chuyện phiếm với nhau, có người đứng lên đi lại… cũng có người giống Lâm Không Lộc, nhìn về phương hướng nào đó như đã chết lặng.