Tôi Có Một Vườn Rau Xanh

Chương 1: Ngày Thứ nhất về quê

Ninh Miên cắm rễ ở Hà Thành bảy năm, bốn năm đại học, ba năm bán mình cho tư bản. Một nhà thiết kế sân vườn như cô lại đi làm kế toán chỉ vì muốn bám trụ ở thủ đô.

Cũng là ý trời, cô hiện tại mới bị sa thải vì việc cắt giảm nhân sự của công ty. Đó cũng là lí do vì sao cô đang ở trên chuyến tàu về quê này.

Đúng thế. Cô quyết định về quê sau gần chục năm sống ở nơi khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Còn khoảng 40 phút nữa, Ninh Miên sẽ đến nhà ga.

Cô không còn người thân, họ hàng cũng không ở đây. Năm 5 tuổ, cô theo bố mẹ chuyển công tác đến vùng này sinh sống.Bố mẹ cô đều là kĩ sư nông nghiệp. Hiện tại, chỉ còn một mình cô.

Xe taxi dừng ở đầu thôn, Ninh Miên kéo vali vừa đi bộ vừa ngắm cảnh. Mới một thời gian không trở lại mọi thứ đã có nhiều sự thay đổi. Nhiều căn nhà hiện đại mới mẻ đã được mọc lên nhưng vẫn nhìn thấy cánh đồng lúa ở hai bên. Không có sự ồn ào của xe cộ, không có sự vội vã của những người lo toan cuộc sống. Thật sự khác biệt, không khí thật trong lành.

Trước mắt cô là ngôi nhà màu trắng ngà hai tầng, sân trước nhà cỏ đã mọc cao đến đầu gối không phân biệt được với đám cây được trồng trước kia.

Đã bao lâu rồi cô chưa về nhà?

Từ bốn năm trước khi bố mẹ gặp tai nạn không may qua đời, cô rất ít khi trở lại căn nhà này. Ngay cả lễ tết cô cũng đón một mình ở thành phố, chỉ khi ngày giỗ của bố mẹ cô mới về một lần.

Đứng trước cáng cổng có dấu hiệu han rỉ do lâu không được mở, cô đẩy thế nào cũng không ra.

“Xem ra phải thay khóa mới rồi.”

Cô lẩm bẩm rồi nhìn xung quanh. Hiện tại cứ vào được nhà rồi tính sau vậy. Cô cần một cái gì đó để phá chiếc khóa này.

Bên cạnh là nhà bà Hoa người hàng xóm sống một mình của nhà cô. Thực ra con cái bà Hoa cũng đông nhưng họ đều sống ở thành phố, chỉ có lễ tết mới trở về. Nhưng cô cũng chưa gặp họ bao giờ vì lúc đó bố mẹ cũng dẫn cô về quê bố ăn lễ. Sau này thì lại càng không.

Ở nhà bà Hoa chắc có lẽ sẽ có đồ gì đó.

Cô bỏ vali trước cổng rồi bước sang căn nhà hai tầng bên cạnh. Nhà này cũng có bố cục giống nhà cô nhưng chỉ khác rằng sân bên trong sạch sẽ, đầy loại hoa cỏ. Cánh cổng còn được trồng một cây hoa giấy bao trùm cả một khoảng trời.

Cổng không khóa, chắc là có người ở nhà, cô lặng lẽ đẩy chiếc cổng màu trắng sữa chỉ cao ngang ngực.

“ Xin lỗi…”

Trước mặt là một bóng lưng người đàn ông. Người đó mặc sơ mi trắng, chiếc quần âu đen tôn lên đôi chân dài dáng người cao, thon gầy nhưng không có cảm giác yếu ớt. Mái tóc đen cắt gọn dưới ánh nắng hoàng hôn trông càng bóng bẩy, mượt mà. Chắc là một chàng trai trẻ.

Anh đang cắt tỉa một loại cây gì đó trước nhà mà cô không biết tên.

Sau khi nghe tiếng cô, anh quay người lại.

Một người đàn ông mày rậm, đẹp trai. Mặc dù ngũ quan không có điểm nhấn nhưng kết hợp lại hài hòa một cách lạ thường. Trông có vẻ gần gũi.

“Xin lỗi, tôi ở căn nhà bên cạnh, lâu không về nên công có chút khó mở muốn mượn chút đồ để phá khóa. Đây có phải nhà bà Hoa không?”

Ninh Miên mím môi nói nhỏ. Sao không ai nói cho cô biết tự nhiên nhà bà Hoa lại có một anh chàng đẹp trai như này? Chẳng lẽ cô đã nhầm?

“Bà tôi hiện tại đang ở sau chân núi. Hôm nay là ngày thu hoạch khoai tây của thôn, mọi người đều ở đó. Tôi là cháu của bà.” Anh cười lên trông thật đẹp, đôi mắt như biết cười

Ninh Miên chợt bừng tỉnh. Bảo sao cả dọc đường bộ vào thôn không gặp được mấy người, hóa ra là vậy. Hồi trước khi còn ở nhà, những vụ mùa như này cô đều cùng đám bạn trong thôn kéo nhau ra ruộng, tranh nhau đào khoai, so kè xem ai là người đào được nhiều khoai nhất.

“Cô chắc là Ninh Miên phải không? Bà tôi thường nhắc đến cô.”

Khi cô đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi thì anh đã tiếp lời. Cô cắt ngang dòng hồi ức, ngẩng lên nhìn người đàn ông. Hiện tại anh đang đứng ngược nắng, cô không nhìn rõ được biểu cảm của anh. Chỉ nghe thấy được một giọng nói trầm ấm:

“Chào cô! Tôi là Tạ Hoài An.”