Bạn nghĩ bị phạt công khai là đủ “chết nhục” rồi sao?
Không. Còn có thể nhục hơn nữa.
Bức ảnh Thời Linh và những người khác xếp thành hàng, phạt đứng đọc sách ở hành lang bị người ta đăng lên diễn đàn trường.
[Song kiếm hợp bích! Không ngờ lại được thấy streamer học tập và streamer funny scary mà mình theo dõi ở trên diễn đàn trường!]
[Đợi đã, tôi biết Lạc Diên là streamer học tập nhưng Thời Linh không phải là streamer huyền học sao?]
[Cười chết mất, Thời Linh là người ngủ thử nhà ma trên nền tảng livestream Miêu Trảo nhưng lại là tư liệu sống khu funny scary bên Hoa Lí Ba Lạp đấy.]
[Ngày mai hai đàn chị võng hồng phạt đứng lúc mấy giờ thế? Tôi không xem livestream nữa, đi xem trực tiếp luôn!]
[Nói này, Thời Linh và Lạc Diên là chị em thiên kim thật giả, vậy mà lại học chung một lớp hả? Vậy chẳng phải sẽ đánh nhau à? Có dưa gì không?]
Giờ ra chơi.
“Anh Tùng, có người chụp ảnh mọi người bị phạt đứng rồi đăng lên diễn đàn.”
Phương Tùng Chiếu giật lấy điện thoại từ tay đàn em: “Tên chó nào làm? Để tôi phát hiện ra, nhất định sẽ không cho nó bánh quy nữa!”
Tô Hạnh Uyển nghe xong, chỉ cảm thấy chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lại đồn xa ngàn dặm.
Phương Tùng Chiếu: “Ấy, sao ai cũng ngắm người đẹp thế? Khốn kiếp, sao không ai khen tôi đẹp trai vậy, bánh quy phát bõ công rồi!”
Phương Tùng Chiếu nói xong thì dùng tài khoản của đàn em đăng lên diễn đàn: [Oa, đàn anh Phương Tùng Chiếu đẹp trai quá, bánh quy nhà anh ấy cũng siêu ngon!]
Đàn em: “…”
Tô Hạnh Uyển nghe vậy, hai mắt sáng rực, chẳng lẽ có rất nhiều người khen cô ta đẹp?
Chắc chắn là vậy, mỗi lần cô ta đăng bài lên vòng bạn bè đều có rất đông người khen ngợi.
Tô Hạnh Uyển vuốt tóc, chìa tay về phía Phương Tùng Chiếu rồi nói: “Đưa tôi xem nào.”
Phương Tùng Chiếu: “Cậu xem cái gì? Toàn là bình luận về Thời Linh với Lạc Diên thôi, chả mấy người nhận ra cậu.”
Tô Hạnh Uyển không tin, tự lấy điện thoại ra xem, bình luận nào là la liếʍ nhan sắc của Thời Linh và Lạc Diên, nào là bàn tán chuyện của hai người. Lướt mấy chục lần cũng không thấy câu nào nhắc đến mình.
Trong chốc lát, Tô Hạnh Uyển quên bẵng đi sự xấu hổ do phạt đứng bị đăng lên diễn đàn, ngược lại còn có chút cảm giác bực bội vì bị ngó lơ.
Thấy có người hỏi: [Nghe nói đàn chị Thời Linh học ban xã hội mà? Sao lại chuyển sang tự nhiên thế? Chẳng lẽ chị ấy là đại lão ban tự nhiên ẩn mình?]
Tô Hạnh Uyển cười khẩy, đăng nhập tài khoản và trả lời: [Rác đặt ở đâu thì cũng là rác, học tra ban tự nhiên cũng vậy.]
[Đại lão không thể nào như thế được, trước đây thành tích của Thời Linh ở ban xã hội luôn đội sổ, nếu không cũng chẳng đến nỗi phải học lại, khoa học xã hội đã không học nổi thì đừng nói đến khoa học tự nhiên mà con gái vốn không giỏi.]
[Đừng nói chắc nịch như thế, đợi có thành tích thi đầu năm là biết chứ gì? Là la là ngựa thì đến lúc đó cũng bị lôi ra bằng sạch, tôi tin đàn chị Thời Linh nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng!]
Tô Hạnh Uyển like cho những người đồng tình với mình, thấy vẫn còn người cho rằng Thời Linh có thể tỏa sáng trong kì thi đầu năm, không khỏi cười khẩy.
Cô ta liếc nhìn Thời Linh đang phát điên tự nói chuyện như mọi khi, nói với Lâm Lâm bên cạnh: “Kể chuyện cười này, Thời Linh là học bá ban tự nhiên.”
Lâm Lâm: “Ha ha ha, học bá mà học lại hả? Chuyện cười nhạt quá đi.”
Bên cửa sau.
Đàn chị A Phiêu nhíu mày nhìn Tô Hạnh Uyển và Lâm Lâm, hằn học nói với Thời Linh: “Bọn họ cười nhạo em kìa.”
Thời Linh mặc kệ, tỏ vẻ không sao đáp: “Cười thì cười thôi, vốn dĩ em cũng không phải học bá.”
Đàn chị A Phiêu là cư dân thường trú dưới gầm giường của Tô Hạnh Uyển. Tô Hạnh Uyển ngủ ở giường dưới.
Cô ấy vẫn luôn bị nhốt trong ký túc xá 404, bình thường rất nhút nhát, ít khi bò ra ngoài nhưng lại thích lén lút quan sát quá trình chung sống cùng phòng của các cô.
Thời Linh không thích bị nhìn trộm, vì vậy đã lôi cô ấy ra khỏi gầm giường và cảnh cáo một phen.