Phía Lạc Kiều vẫn không hề có động tĩnh gì, Thẩm Mặc nhẹ tay khép cửa lại, từ từ bước qua.
Hành lang ngắn ngủi, không gian vừa rộng ra, Thẩm Mặc đã đối diện với đôi mắt sáng quắc của Lạc Kiều.
Dù không thể nhìn rõ tình trạng của Lạc Kiều, hắn vẫn không khỏi giật mình.
Ánh mắt của cậu giống như nhìn thấy kẻ thù rắn rết, vừa đề phòng cảnh giác, vừa chăm chăm muốn cắt xẻ đối phương thành trăm mảnh.
Thẩm Mặc không hiểu sao mình lại biến thành đối tượng bị ghét bỏ.
Hắn đối mắt với cậu trong giây lát, cân nhắc một chút, Thẩm Mặc lần mò trên tường bật đèn ngủ lên.
Không hề nhích thêm một bước nào về phía Lạc Kiều.
Cũng may thiết kế các phòng trong nhà đều tương đối giống nhau, thuận tiện hơn đôi chút.
Ánh sáng vàng cam yếu ớt nhàn nhạt đổ xuống, Lạc Kiều rõ ràng giống như bị giật mình mà hơi nảy lên, đôi mắt nhìn hắn càng trở nên ác liệt, trông không khác gì một con mèo đang xù lông lên vì giận dữ.
Thẩm Mặc giơ hai tay trống trơn về phía trước cho cậu xem, dù xác nhận hắn không hề có ý định gì xấu với mình, Lạc Kiều vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Thẩm Mặc thử thăm dù bước lên một bước, Lạc Kiều lập tức đứng lên nhìn hắn, cả người đã sắp dính lên bức tường sau lưng, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa kịch liệt chống cự sự tiếp cận của hắn.
Lạc Kiều cầm đèn ngủ bên cạnh ném về phía Thẩm Mặc.
Hắn bị đồ vật lớn nhỏ không ngừng bay tưới ép lui về phía sau.
Lạc Kiều thấy hắn đã cách xa mình thêm một chút thì mới hòa hoãn lại, cẩn thận ngồi lại xuống trên giường, hai tay một lần nữa ôm chặt lấy cổ.
Đôi mắt vẫn như đèn pha chiếu thẳng vào Thẩm Mặc.
Xem ra thật sự không thể giao lưu với cậu ở cự ly gần.
Thẩm Mặc suy nghĩ giây lát, có lẽ nên gọi cho bác sĩ song hắn lại bỏ qua, dù sao bác sĩ đến cũng chưa chắc đã có thể khiến Lạc Kiều hòa hoãn lại, lỡ như cậu cắn người ta thì còn nghiêm trọng hơn nữa.
Nhất thời không thể nghĩ ra cách, hắn đành thử gọi cậu thêm một lần nữa.
“Lạc Kiều?”
Lạc Kiều vẫn không hề có phản ứng gì, xem ra đã hoàn toàn mất tỉnh táo, đến tên của mình cũng không nhận ra.
Mùi hương trong phòng càng lúc càng nồng hơn, Thẩm Mặc đột nhiên nghĩ ra một cách.
Hắn nhìn cậu, thử thăm dò thả ra một ít tin tức tố trấn an.
Lạc Kiều chớp mắt đã cảm nhận được, cậu mơ màng nghi hoặc nhìn hắn, cái đầu lại không tự chủ được vươn về phía mùi hương, mũi nhỏ đỏ bừng hít hít.
Thẩm Mặc vừa thầm thở ra một hơi trong lòng như trút được gánh nặng, Lạc Kiều đã lập tức cảnh giác trở lại, rụt về phía góc giường nhìn hắn.
Cảm giác đã không còn xù lông như trước, nhưng vẫn hơi bị khó tiếp cận.
Thẩm Mặc khó có khi hoang mang.
Mèo ghét người lạ lại gần, đột nhiên bị mùi thơm dụ dỗ, rõ ràng rất thích nhưng nhanh chóng cảnh giác lại, giống như sợ mình bị lừa…
Liên tưởng của Thẩm mặc vừa chấm dứt, hắn cảm giác mình đã hiểu tình hình của Lạc Kiều hơn một chút.
Có lẽ trong quá khứ cậu từng gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm trong kỳ phát tình nên mới sinh ra chứng bài xích tin tức tố, không thích tiếp xúc với người khác, phản ứng đề phòng này hẳn là do di chứng lúc đó để lại.
Vậy thì làm cho Lạc Kiều tin tưởng hắn không hại cậu là được.
Thẩm Mặc tập trung quan sát phản ứng của Lạc Kiều, tiếp tục thả tin tức tố ra bao quanh cậu.
Gương mặt của Lạc Kiều lập tức trở nên ngốc nghếch mờ mịt nhìn hắn.
Tin tức tố đều đặn quẩn quanh Lạc Kiều, vô cùng dịu dàng, không hề có tính công kích, Thẩm Mặc có thể nhận ra một chút xíu tin tưởng cậu dành cho mình.
Dáng vẻ cũng không còn kịch liệt như trước.
Nhìn… ngoan hơn nhiều.
Thẩm mặc không chắc chắn lắm nhẹ giọng gọi.
“Lạc Kiều?”
Lạc Kiều lần này dường như đã nghe hiểu, cậu chậm chạp tập trung tiêu cự về phía hắn, địch ý ban đầu đã rút đi không ít.
Mèo đã không còn xù lông nữa.
Thẩm Mặc hơi cúi người, mềm giọng hỏi cậu.
“Lạc Kiều, cậu sao thế?”
Lạc Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, cậu không hiểu Thẩm Mặc đang nói gì.
Thẩm Mặc kiên nhẫn nhìn cậu, ánh mắt chân thành lặp lại một lần nữa.
“Cậu sao thế?”
Cũng không biết là bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lạc Kiều cứ nhìn hắn mãi rồi bỗng nhiên, nước mắt từng giọt như trân châu lăn trên gò má, lộp bộp rơi xuống giường.