Sao Anh Bảo Anh Ghét Omega

Chương 13

Sau khi Lạc Kiều gặp mặt cha mẹ Thẩm Mặc xong, mọi chuyện coi như đều đã trót lọt.

Về phía cha mẹ Thẩm đã có Thẩm Mặc lo liệu, họ có vấn đề gì đều sẽ đến tìm hắn, Lạc Kiều gần như không phải nhúng tay vào bất cứ việc gì.

Kể cả chọn ngày cưới.

Cha mẹ Thẩm sau khi đi xem rất nhiều nơi mới quyết định được vài ngày đẹp, sớm nhất là hai tháng sau, Lạc Kiều thân là một trong hai chú rể đương nhiên cũng được hỏi ý kiến.

Cho nên mới có tình cảnh lúc này.

Lạc Kiều liếc nhìn Thẩm Mặc đang bình thản ngồi uống trà một bên, lại nhìn sang mẹ Thẩm cứ xoắn xuýt mãi mấy bộ đồ cưới, rốt cuộc là bộ bên trái hay bên phải, hay là bộ kia…

“Này.”

Thẩm Mặc vẫn mắt điếc tai ngơ, lật một trang báo khác.

“Anh Thẩm.”

“Hử?”

Lạc Kiều hít một hơi sâu nén xuống cảm giác muốn đập hắn, thấp giọng thì thầm.

“Mấy chuyện này anh cứ tự quyết cũng được mà, đâu cần dẫn tôi theo đâu.”

Thẩm Mặc mang theo vẻ mặt khó đoán nhìn cậu, chỉ về phía mẹ Thẩm.

“Mang theo cậu tốc độ sẽ nhanh hơn. Nhìn thấy không, lúc nãy chúng ta còn đang đi xem ngày, nhờ có cậu mà giờ đã đi chọn đồ cưới luôn được rồi.”

Lạc Kiều: …

Thôi được, anh là nhất, anh nói gì cũng đúng.

Mẹ Thẩm đau đầu một hồi mới nhớ ra hai nhân vật chính đang ngồi ở phía sau, bà quay ra nhìn, chỉ thấy Lạc Kiều ngoan ngoãn cười với bà.

Thằng con đáng chết thì ung dung ngồi đọc báo uống trà.

Mẹ Thẩm nhanh chóng tiến lên bắt lấy Lạc Kiều, đứa bé xinh đẹp, hẳn là mặc gì cũng sẽ đẹp.

Nãy giờ bà đã lựa chọn được vài bộ rồi.

Lạc Kiều bị đẩy đi thử đồ, nạn nhân tiếp theo chính là Thẩm Mặc.

Sau vài phút giáo huấn nhỏ nhẹ, hắn cuối cùng chỉ có thể bỏ tờ báo xuống, nghe lời mẹ Thẩm đi thay từng bộ đồ mà bà chọn.

Cứ thay rồi ngắm, ngắm rồi lại thay, Lạc Kiều cùng Thẩm Mặc xoay như chong chóng suốt gần bốn tiếng đồng hồ mới xong.

Mẹ Thẩm mãn nguyện nhìn hai người trước mặt, trong mắt cũng ngập tràn ý cười mà nói với nhân viên cửa hàng.

“Bộ này, và cả những bộ này nữa, gói hết lại cho tôi.”

Lạc Kiều hoang mang nhìn bà.

“Mẹ… không cần mua nhiều thế đâu.”

“Suỵt, mẹ thích mua, ngày cưới mặc không hết thì sau này còn nhiều dịp để mặc. Đừng nói gì cả, nghe lời mẹ.”

Lạc Kiều chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Mẹ Thẩm hài lòng xua hai người đi thay đồ.

Lạc Kiều khẽ nhìn Thẩm Mặc, hắn vẫn thản nhiên vô cùng, dường như đã quá quen với chuyện này.

Hẳn là vậy rồi.

“Cậu cứ nhìn tôi làm gì đấy?”

“Anh hình như chẳng bao giờ phản đối mẹ nhỉ?”

“Ừ.”

“Thấy anh có vẻ quen thuộc, mẹ anh hay mua đồ cho anh như thế này sao?”

Đã đến trước cửa phòng thay đồ, Thẩm Mặc dừng lại nhìn cậu, vẻ mặt có hơi bất lực.

“Trước đây bà ấy chỉ có một con búp bê để mặc đồ là tôi, bây giờ có thêm barbie là cậu nữa, cậu đã hiểu chưa?”

Nói rồi hắn cũng bước vào gian phòng trước mặt.

Lạc Kiều câm lặng vào gian thay đồ của mình.

Thì ra bà ấy thích chơi mặc đồ cho búp bê.

Bảo sao…

Hai người đổi về thường phục xong liền ra ngoài, Lạc Kiều thực sự không thể nhìn mẹ Thẩm bằng ánh mắt bình thường được nữa.

“Được rồi, đi tiếp thôi.”

Không cho một phút giây phản bác, Thẩm Mặc cùng Lạc Kiều đã bị bà tiếp tục mang đi.

Quá trình shopping của bà cùng hai búp bê xinh đẹp diễn ra trong rất nhiều giờ sau đó…

Mãi đến tối, mẹ Thẩm mới thả hai người về nhà, theo sau là năm xe ô tô chật kín những túi đồ lớn nhỏ.

Thẩm Mặc: …

Lạc Kiều: …

Có vẻ hơi quá tay rồi.

“Anh xem… đồ này…”

Thẩm Mặc xoa xoa mi tâm, vỗ vai cậu.

“Cứ để đó đã đi, ngày mai tính tiếp.”

Lạc Kiều ậm ừ theo hắn vào nhà.

Có lẽ vì trải qua một ngày dài mệt mỏi, tối hôm đó Lạc Kiều ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, khi cậu tỉnh lại, Thẩm Mặc cùng Lạc Yên đều đã ra ngoài, cậu vừa ngồi ăn vừa cùng quản gia trò chuyện, không ngờ cha mẹ Thẩm đã công bố chuyện kết hôn của hai người.

Quá nhanh!

Lạc Kiều tính toán một chút, thời gian có vẻ gấp gáp nhưng thực ra cũng khá nhàn nhã, hôm qua đi cùng mẹ Thẩm, hai người coi như đã rút ngắn được cả tuần chọn đồ, giờ chỉ còn khâu chuẩn bị cho buổi lễ hôm đó mà thôi.

Mẹ Thẩm quá đỉnh!

Lạc Kiều trong lòng không khỏi tung hô bà một phen, nhờ vậy mà cậu đã có thêm thời gian chuẩn bị cho bản thân mình.

Trở về phòng, Lạc Kiều nhìn cây đàn và giấy tờ trên bàn, cậu muốn viết một bản nhạc.

Tâm trạng vui vẻ, nhạc cũng sẽ ngập tràn hạnh phúc.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lạc Kiều mở máy ra, số lạ, hơn nữa đã gọi tới hơn ba mươi cuộc, hiển nhiên chỉ có Đường Liên.

Cậu ghét bỏ một lần nữa thêm gã vào danh sách đen, tắt điện thoại đi, chuyên tâm vào bản nhạc của mình.