Sao Anh Bảo Anh Ghét Omega

Chương 4

Ngồi một mình trong căn phòng trống, cảm giác rợn người một lần nữa bao trùm lên Lạc Kiều.

Lúc vừa đặt chân vào căn nhà hoa lệ này, cậu đã cố gắng quan sát mọi thứ xung quanh nhưng tốc độ ra lệnh của hắn quá nhanh, chưa đến năm phút, cậu đã được dẫn lên đây.

Là thư phòng của hắn.

Rất nhiều các loại sách báo và tài liệu, nhưng cậu cũng không dám động vào.

Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, bác cậu cứ luôn miệng gọi hắn là Thẩm tổng, thái độ khép nép, chẳng có chút dáng vẻ nào của kẻ luôn ra oai với cậu.

Người có thể khiến cho ông ta trở nên như vậy mà cậu biết được chỉ có Thẩm Mặc, CEO của Thẩm thị, người sẽ thừa hưởng khối gia sản kếch xù và tiềm lực to lớn tới mức có thể lũng đoạn cả nền kinh tế quốc gia.

Bảo sao Đường Liên lại chọn hắn.

"Cậu không có vẻ gì là sợ hãi nhỉ?"

Lạc Kiều giật mình, dòng suy nghĩ cũng lập tức bị cắt ngang.

Cậu quay đầu lại nhìn, Thẩm Mặc đang tựa người bên cửa, hứng thú quan sát cậu.

Tên này vậy mà lại coi cậu như khỉ trong sở thú.

Lạc Kiều chỉ liếc qua rồi rời mắt, cậu nhẹ giọng đáp trả hắn.

"Bây giờ thì sợ rồi."

Thẩm Mặc khẽ cười, đóng cửa lại rồi đi đến trước mặt cậu.

Lạc Kiều nhìn ghế sô pha trước mặt xuất hiện thêm một người đàn ông cao lớn, cậu thầm nghĩ, là do cái ghế nhỏ hay do anh ta quá to con vậy?

"Cậu thực sự là không hề tập trung vào trọng tâm một chút nào?"

Lạc Kiều hờ hững nhìn hắn.

"Trọng tâm của anh là gì?"

Thẩm Mặc nhún vai.

"Bồi thường, và cho tôi một câu trả lời thỏa đáng."

"... Về vấn đề bồi thường, anh cứ ra giá, tôi sẽ cố gắng trả..."

"Trả không được thì sao?"

"Đừng nhảy vào họng tôi như thế."

Thẩm Mặc giơ tay đầu hàng trước cái lườm đầy uy hϊếp của Lạc Kiều.

"Trả không được thì lúc đó tính sau. Còn về vấn đề anh thắc mắc, tôi nghĩ là anh tự có câu trả lời rồi mà nhỉ, đâu cần thiết phải làm khó tôi như thế này đâu?"

"Vì cậu nghĩ thế cho nên mới không sợ tôi?"

"... Không phải không sợ, là hết sợ."

"Có thể cho tôi biết lý do vì sao không?"

Lạc Kiều hơi nhíu mày nhìn Thẩm Mặc, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh bỉ không chút che dấu.

Thẩm Mặc lần đầu tiên trong đời nhận được sự ghét bỏ một cách rõ ràng như vậy.

"Anh thật sự muốn nghe đấy à?"

"Ừ."

"Anh quá cợt nhả."

"..."

"Anh chỉ được cái mã thôi, mở miệng ra ai cũng sẽ nghĩ anh là côn đồ trí thức hết."

"..."

So sánh cái kiểu gì vậy chứ...

"Thôi được rồi, tôi nghĩ chúng ta nên dừng vấn đề này tại đây thôi."

"Anh thả tôi đi chứ?"

"Không."

"..."

Thằng điên này...

Bầu không khí rơi vào trầm mặc trong giây lát.

Lạc Kiều nhìn tên đàn ông vẫn đang ngang nhiên đánh giá mình, sau một hồi động não mới lên tiếng.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Thẩm Mặc nghiêng ngả, lựa chọn từ ngữ thích hợp rồi nói.

"Chúng ta làm một giao dịch, được chứ?"

Lạc Kiều nhếch môi cười lạnh, mỉa mai.

"Một kẻ như tôi có tư cách gì để làm giao dịch với anh chứ?"

Thẩm Mặc cũng không hề tức giận trước thái độ của Lạc Kiều, hai tay đan vào nhau, hiền từ mỉm cười.

"Chỉ với cái đầu nhỏ xinh đó là đã đủ tư cách để giao dịch với tôi rồi."

Hắn hơi ngẫm nghĩ rồi nói tiếp.

"Tôi chỉ mới nghĩ ra chuyện này mà thôi, có lẽ vẫn còn một vài lỗ hổng và thiếu sót, nhưng mà cậu cứ tạm nghe trước đi. Tôi, sẽ giúp cậu cắt đứt với Đường gia, đổi lại, tôi cần một đối tượng tình cảm, nếu cậu cảm thấy ổn, chúng ta cũng có thể kết hôn."

Lạc Kiều lặng lẽ nhìn Thẩm Mặc, hắn vẫn giữ dáng vẻ thoải mái hơi mỉm cười, nhưng từ trong đáy mắt, rõ ràng, cảm xúc là một thứ rất dư thừa.

Hoặc những chuyện này, không đáng để hắn động lòng.

"Chính xác thì anh cần một người vợ giả?"

"Ừ."

Lạc Kiều chậm rãi uống một ngụm trà, đắng ngắt, phẩm vị của người có tiền đúng là khác biệt thật.

"Tôi phải đối phó với ai, vố mẹ anh hay họ hàng anh? Hay là, tình cũ?"

Thẩm Mặc nhoẻn miệng cười.

Hắn rất thích những người thông minh như vậy.

"Đừng dùng từ ngữ nặng nề thế. Tôi cần cậu qua mắt bố mẹ, trấn áp họ hàng, và xử lý những thứ ruồi nhặng xung quanh tôi."

"Đến mức nào?"

"Không gian thanh tịnh là được."

Lạc Kiều nhìn chén trà không còn gợn sóng nữa.

"Được thôi, nhưng tôi muốn thay đổi điều kiện một chút."

Thẩm Mặc ra hiệu cho cậu nói tiếp.

"Tôi muốn giữ em gái ở bên cạnh tôi, Đường gia... cũng không cần cắt đứt, tránh cho bọn họ đi bêu rếu tôi. Tôi có thể ở bên cạnh anh, nhưng tôi cũng muốn được phát triển sự nghiệp và cuộc sống riêng, sau này ly hôn cũng không đến đường cùng. Anh không vấn đề gì chứ?"

"Không vấn đề."

"Vậy được, anh làm hợp đồng đi, khi nào xong chúng ta ký."

Thẩm Mặc gật đầu, dù sao chuyện này cũng không đến lượt cậu lo.

"Cứ ra ngoài đi, sẽ có người dẫn cậu đến phòng cho cậu."

Lạc Kiều cũng không lưu luyến gì, nhanh chóng rời đi.

Là quản gia đưa cậu đến căn phòng mới.

Nằm dài trên giường, Lạc Kiều nhìn lên trần nhà, suy nghĩ mông lung.

Với độ ăn ý này, cuộc sống của cậu và Thẩm Mặc trong tương lai hẳn sẽ không có gì khó khăn.

Giống như việc cậu không hỏi lý do hắn chọn một người như cậu để kết hôn, hắn cũng không hỏi lý do cậu muốn tự lực cánh sinh.