Sao Anh Bảo Anh Ghét Omega

Chương 1

Thành phố về đêm, không ngờ lại đẹp đến thế.

Lạc Kiều nhìn khung cảnh bên ngoài kính xe lướt qua như những thước phim, đáy lòng cậu không khỏi nổi lên cảm giác chua xót cùng bất lực.

Cũng vào giờ này của biết bao ngày đã qua, cậu đang đứng trong quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi, nở nụ cười tươi rạng rỡ đến đau cả khóe miệng, hai chân đứng hàng tiếng đồng hồ trở nên tê dại, tưởng như chỉ cần nhúc nhích một chút thôi cũng sẽ vỡ vụn ra như tượng đá.

Đồng hồ led trước trung tâm thương mại đã điểm mười một giờ đêm.

Ánh sáng đèn đường yếu ớt hắt lên gương mặt nhỏ nhắn càng khiến cho dáng vẻ của cậu trở nên tiều tụy hơn.

Thành phố phồn hoa này, cậu chưa từng biết nó lại lấp lánh và đẹp đẽ đến như vậy.

Có lẽ là do hôm nay cậu được ngồi trên một chiếc xe sang trọng chăng?

Lạc Kiều tự giễu mà thu lại ánh nhìn của mình, sang trọng thì sao, việc cậu sắp làm chẳng phải là một chuyện dơ bẩn đấy ư?

Dưới lớp vỏ hào nhoáng, mọi thứ chỉ là sự mục rữa và thối nát.

Ánh đèn bên ngoài càng lúc càng nhiều, dù bầu trời có tối đen cũng không thể che lấp đi ánh sáng rực rỡ của trung tâm thành phố.

Xe dừng lại trước một tòa nhà chọc trời hoa lệ.

Không một lời hỏi han hay hướng dẫn, cậu lẳng lặng đi theo hai bảo tiêu dẫn đường, sự im ắng khiến cho không gian nhỏ bé trong thang máy càng trở nên chật hẹp hơn, ước chừng qua vài phút, cánh cửa đóng kín chậm rãi mở ra.

Lạc Kiều khẽ liếc mắt, vậy mà là tầng cao nhất.

Xem ra Đường Liên cũng không muốn ăn bậy ăn bạ, còn kén chọn người đổ vỏ cho mình như vậy, đúng là không tệ.

Hai tên bảo tiêu dẫn cậu tới trước một căn phòng, một người cẩn thận mở cửa, một người vừa đưa đồ cho cậu vừa súc tích mà nói: “Làm xong thì phun cái này vào.”

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của bọn họ, Lạc Kiều bình tĩnh bước vào trong.

Cánh cửa nặng nề khép lại, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cũng biến mất, cả căn phòng tối đen như mực, chỉ có tin tức tố alpha phảng phất đang nồng lên trong không khí.

Mùi hương lành lạnh, mát mẻ, dễ chịu, không có tính công kích, ngược lại tạo cảm giác an toàn và bình yên lạ lùng.

Lạc Kiều nghĩ, có lẽ là mùi rừng rậm, còn có bạc hà, mùi sương nữa…

Thôi bỏ đi.

Việc của cậu ở đây đâu phải là phân tích mùi tin tức tố của người này.

Lạc Kiều khẽ thở dài một hơi, mò mẫm trong bóng tối, cậu cẩn thận tìm công tắc bật đèn.

Cả căn phòng lập tức bừng sáng.

Lạc Kiều nhìn quanh cấu trúc căn phòng một vòng, người kia hẳn là đang ở phía trong.

Thử qua mấy lần, cuối cùng cậu cũng thành công bật được đèn ngủ lên.

Ánh sáng vàng cam ấm áp trải khắp căn phòng, Lạc Kiều bỏ giày, chân trần đi về phía trước, chậm rãi kéo cửa ra, người đàn ông cao lớn đang nằm trên giường.

Cậu không tùy tiện bật đèn nữa, hé cửa để chút ánh sáng bên ngoài lọt vào trong, yên lặng đánh giá người đàn ông.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc khiến hắn chưa kịp nằm xuống đã ngất xỉu, giày chưa bỏ, bộ vest trên người vẫn gần như còn nguyên, chỉ có cúc áo đầu tiên là được cởi ra và cà vạt nằm trên mặt đất.

“Này.”

Lạc Kiều gọi mấy tiếng, người đàn ông vẫn không hề có chút phản ứng nào. Cậu không dám đóng hẳn cửa, thận trọng mà đến gần hắn ta.

Làm gì thì làm, trước tiên là phải chỉnh lại tư thế cho hắn đã, cậu không chịu được dáng vẻ vô tổ chức này.

Chỉ là vừa cầm tay hắn lên, Lạc Kiều đã khựng lại, nắn nắn một hồi rồi thốt lên.

“Khung xương tốt thật đấy.”

Ai đó thật ra không hề ngủ mà chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi: …

Sau thời khắc cảm thán ngắn ngủi đó, Lạc Kiều lại nhanh chóng kéo hắn về đúng tư thế, cởi bỏ áo ngoài, giày cũng phải để xuống chân giường, cất gọn đồ đạc bị hắn vứt lung tung.

Nhìn không gian đã ngăn nắp, cậu thở phào ngồi xuống ghế, lại không nhịn được đến gần nguồn tin tức tố đang tỏa ra, chọc chọc gương mặt điển trai của hắn.

“Anh là heo đấy à? Sao mà nặng thế?”

Ai đó: …

Sau một hồi chê bai cân nặng của hắn, cậu lại quay ra nghịch tóc hắn, vừa xoa xoa vừa thở dài tiếc nuối.

“Gương mặt của anh không tệ, tiếc là lại phải đặt bên cạnh Đường Liên. Để xem nào, hừm…, đúng thật là cậu ta không xứng, ừm, cho lắm.”

Người đàn ông vẫn nhắm mắt giả chết.

Nhưng mà hắn cũng đang nghi ngờ, quyết định này của mình có phải sai rồi không.

Người tới không phải đều là vội vàng chồm lên người hắn à, sao lại tòi ra cái thứ lải nhải lắm chuyện này thế?