“Nhìn kỹ, khi ấn ngực cấp cứu, tay phải để vuông góc với l*иg ngực bệnh nhân, đặt gốc cổ tay lên giữa ngực bệnh nhân, ấn thẳng xuống l*иg ngực, độ lún ít nhất năm centimet. Không ấn quá nhẹ, quá nhẹ sẽ giống như không ấn vậy, nhưng cũng đừng ấn quá mạnh, sẽ làm gãy xương sườn bệnh nhân, sau này giải thích với người nhà bệnh nhân cũng không dễ.”Bác sĩ Thượng Hạo Giai từ hình nộm y tế đứng lên, anh vỗ tay ra hiệu nhóm thực tập sinh đang háo hức muốn được thực hành trước mặt bắt đầu luyện tập. Sau đó tự mình kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, chuẩn bị ký vào sổ trực ban hôm qua.
Nam bác sĩ vừa trẻ vừa đẹp trai luôn dễ thu hút sự chú ý của các cô gái, chưa đợi anh ngồi ấm mông, một cô gái trẻ cùng đám người xô xô đẩy đẩy đi đến chỗ anh.
Đi đầu đám người là một cô sinh viên bị bạn học đẩy lên, khuôn mặt xinh đẹp bị nhuốm hồng đến tận cổ, cô ậm ừ nửa ngày, rồi nói: "Thầy Thượng, trước khi chúng em đến đây, giáo viên chúng em đã nhắc về thầy, cô ấy còn nói chúng em... không nên gọi thầy là thầy, mà nên gọi là đàn anh. Anh hơn chúng em mấy lớp vậy ạ? Cũng tốt nghiệp từ trường Đại học Y của chúng em phải không?"
"Mấy người nhỏ tuổi các em bây giờ lại hóng hớt như vậy sao?"
Là người nổi tiếng nhất trong khoa Cấp cứu của Bệnh viện Số 1 Thành phố, Thượng Hạo Giai đã quá quen với sự nhiệt tình thái quá này. Anh khéo léo bẻ qua một chủ đề khác, ánh mắt vẫn chưa từng rời tờ giấy trước mặt: "Mặc dù tôi không biết giáo viên của các em là ai, nhưng những lão già đó đáng lẽ sẽ chẳng bao giờ nói những điều tốt đẹp khi nhắc đến tôi đâu. Để tôi kể cho các em, ngày xưa tôi từng vào Viện Sinh lý học để trộm một con thỏ, rồi về rủ bạn cùng phòng hầm xương nó đó."
Những sinh viên này vẫn đang trong thời gian luân chuyển nên cũng nhanh chóng rời đi. Khoa Cấp cứu lại cần có thêm một đợt người mới, toàn bộ phòng ban đều nhất trí sẽ dùng hình ảnh bác sĩ Thượng để thu hút người đến giúp họ bớt đi gánh nặng.
Tuy bản thân không có hứng thú với việc này, nhưng đứng trước cám dỗ có thể xin nghỉ phép để đến phòng thí nghiệm làm bài nghiên cứu, Thượng Hạo Giai cuối cùng vẫn lựa chọn đầu hàng thế lực tà ác và đảm nhận sứ mệnh tuy vinh quang mà gian khổ này.
Thấy anh không những đẹp trai mà còn dễ nói chuyện, các nữ sinh viên gan liền to hơn một chút. Cô sinh viên tóc ngắn đứng một bên bị bạn học đẩy lên phía trước, lúc này, cô không còn lo lắng như lúc trước mà mạnh dạn đi đến chỗ anh.
"Không phải, họ nói anh nửa đêm treo áo trắng ngoài ban công, đột nhiên sau đó sấm sét mưa gió kéo đến ầm ầm, sinh viên đang ngủ nhìn ra ngoài tưởng ma thì kinh hồn bạc vía la hét om xòm, ký túc xá vì thế mà bị náo động đến nỗi giáo viên phải đích thân đi gõ cửa rồi dùng cây cọc tre kéo cái áo xuống."
"Người đó là thầy Lý, các em đừng nhìn vẻ ngoài thầy ấy trông hung dữ mà vội đánh giá, thật ra thầy ấy rất tốt, lúc thầy ấy còn làm trong Viện Giải phẫu học, thầy ấy chưa từng ngăn khóa tôi vào nhà xác hưởng chút điều hòa..."
Nói đến chiến tích huy hoàng vẻ vang thời sinh viên của mình, Thượng Hạo Giai cũng nổi lên chút hứng thú trò chuyện với đám sinh viên.
Anh xoay ghế lại, vừa định giới thiệu chút "truyền thống" lâu đời của Đại học Y thì cửa phòng bị đẩy ra: "Anh Thượng, mau tới đây! Xảy ra tai nạn xe cộ nên khoảng mười mấy người nhập viện, hiện tại không đủ nhân lực."
"Tôi tới liền đây. Như thế này đi, trong đám các em hai bạn nào điểm trên chín mươi thì đi với tôi, hiện giờ bị thiếu nhân lực. Còn những người còn lại ở im trong phòng, nhớ kỹ không được lộn xộn."
Thượng Hạo Giai ném bút máy xuống bàn rồi đứng lên, hai sinh viên đứng đầu lớp tự giác đi theo, anh cũng không nói thêm gì nữa. Anh rút khẩu trang ra rồi đeo vào, hai tay cài lại khuy áo trắng, đôi chân nhanh nhẹn chạy theo đồng nghiệp ra cửa.
Bên trong Phòng Cấp cứu bây giờ vang lên một bản giao hưởng của những tiếng kêu, tiếng hét, không ít người trên cơ thể dính những vệt máu chói lóa mắt.
Anh cảnh sát đứng bên cạnh lo lắng đến mức hai tay cứ bất giác xoa vào nhau, hắn thấy lại thêm bác sĩ đến giúp đỡ thì liền vội vàng chạy tới, nói: "Bác sĩ, một chiếc xe buýt nhỏ đã bị lật đổ xuống mương, kéo theo một chiếc xe hơi nhỏ, trên xe buýt có mười mấy người bị thương nhẹ lẫn thương nặng, trong xe hơi có người dường như không thở được..."
"Không thở được sao?"
Lòng Thượng Hạo Giai trầm xuống, anh vội vàng chạy đến đám đông thì nhìn thấy một bệnh nhân xanh xao tái nhợt cực kỳ dọa người.
Đây là một bệnh nhân rất anh tuấn, dù ngoại hình bác sĩ chắc chắn được xếp vào top ba mươi người đẹp nhất thành phố, nhưng đứng trước vẻ đẹp tựa như đứng vị trí đầu bảng xếp hạng của bệnh nhân kia, mọi người xung quanh sẽ tự dưng xem nhẹ vẻ đẹp của bác sĩ.
Bệnh nhân nằm bất động trên bàn khám, ngực được bác sĩ ấn cấp cứu, nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, mà trên máy đo nhip tim bên cạnh vẫn hiện một đường thẳng tắp không thay đổi.
"Sao trên mặt anh ta không có một chút máu nào, đã qua bao lâu rồi? Trên cơ thể có bị thương gì không?"
Thượng Hạo Giai bước nhanh tới, anh nhận găng tay từ y tá rồi mang vào. Cô y tá cau mày tuyệt vọng tìm mạch máu trên cánh tay bệnh nhân, rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường: "Cộng thêm thời gian trên xe cứu thương đến bây giờ, tổng cộng là hai mươi lăm phút. Không tìm thấy thương tích bên ngoài, không có vết máu."
"Tôi thay thế, cô đo huyết áp cho anh ta đi."
Tần suất ấn ngực của cô y tá nhỏ dần chậm lại, Thượng Hạo Giai nhanh chóng xắn tay áo quỳ lên giường bệnh, tiếp tục việc ban nãy của cô: "Tại sao vẫn chưa thông được tĩnh mạch, mạch máu anh ta quá mỏng sao?"
"Tôi vẫn chưa tìm được mạch máu..."
Cô y tá bên cạnh thận trọng ngẩng đầu, giọng nói cô có chút do dự không chắc chắn. Cánh tay Thượng Hạo Giai không khỏi run lên, suýt nữa đã ấn ngực bệnh nhân xuống mười centimet:
"Không tìm được? Huyết áp sao thấp như vậy... chỉ số huyết áp ở tay thì sao?"
"Tôi cũng không tìm ra..."
Nghe y tá trả lời như vậy, Thượng Hạo Giai không khỏi thở dài. Dù vậy động tác ấn ngực vẫn không hề dừng lại, nhưng anh vẫn không nhịn đựo ngâng đầu, hỏi: "Vậy thì... nỗ lực cứu giúp nãy giờ của chúng ta là vô ích sao?"
Anh vừa nói xong, ngoài phòng cấp cứu liền truyền đến tiếng la hét đầy lo lắng: "Vị tiên sinh này... Tiên sinh, ngài không được vào Phòng Cấp cứu!"
Mọi người nghe tiếng liền quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông vạm vỡ từ ngoài cửa chạy vọt vào. Người nọ không nói lời nào mà vội vàng chạy đến mép giường bệnh, thô bạo túm lấy cổ tay bệnh nhân được cho là đã chết kia.
Khoa Cấp cứu đã gặp không ít tình huống như vậy trước đây, Thượng Hạo Giai đoán vị khách không mời mà đến này không tới khóc lóc thì sẽ làm ầm ĩ nên tay anh vẫn như cũ ấn ngực cấp cứu người đã chết kia: "Vị tiên sinh này, làm phiền ngài lùi ra sau một chút, cho chúng tôi có không gian để cứu người, cảm ơn vì sự hợp tác của ngài."
Người nọ cau mày nhìn anh, anh ta mất kiên nhẫn mấp máy miệng. Đối phương cao, sải tay cũng dài, trông ít nhất cũng phải tầm một mét chín, nên khi đứng cạnh Thượng Hạo Giai có một mét bảy tám, đồng nghiệp nhìn thôi cũng thấy sợ thay anh. Họ định chạy đến giúp anh cản người kia, nhưng người đàn ông vẫn cố chấp tiến lên một bước, anh ta nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của bệnh nhân, lông mày liền dựng lên.
Thượng Hạo Giai không buồn quan tâm anh ta, anh thờ ơ nhìn đồng hồ, nói: "Tiếp tục thông tĩnh mạch, qua ba mươi phút thì tính tiếp."
"Bác sĩ... cái đó... đây thực ra là một hiểu lầm..."