Ngày hôm sau, Giang Thanh Nham không phát hiện ra gì và đến công ty như thường lệ. Lăng Thiệu Thu trở lại với bộ dạng thường ngày, trống rỗng và im lặng, sự sống động của những ngày qua dường như chỉ là một đoạn hồi tưởng.
Tiểu Nham cũng không cười. Cả đêm qua, cậu không ngủ. Không hiểu vì sao sau này mình lại thành ra bộ dạng này, phải đối mặt với Lăng Thiệu Thu như thế nào.
Như không có chuyện gì xảy ra, Lăng Thiệu Thu liên lạc với một người quen và chuẩn bị gửi đi bức tranh để đóng khung.
“Muốn đi cùng tôi không?” Anh hỏi.
Trước phản ứng của Lăng Thiệu Thu tối qua, trái tim của Tiểu Nham như bị ai đó thô bạo xé nát, chàng trai trẻ không giấu được cảm xúc, hai mắt đột nhiên đỏ lên.
Lăng Thiệu Thu lại an ủi cậu: "Ra ngoài đi dạo với tôi."
Hai người cùng nhau đưa bức tranh đi đóng khung, chủ tiệm quen biết Lăng Thiệu Thu nên khi nhìn thấy bức tranh, vẻ mặt rất phức tạp.
Lăng Thiệu Thu hiểu rằng anh chủ Phạm đang do dự không biết nói thế nào, anh mỉm cười nói: "Tôi chỉ nhớ khi còn trẻ và có hứng thú nên đã vẽ một bức thôi."
Anh chủ Phạm thở dài và không nói gì thêm.
Lăng Thiệu Thu nói với anh chủ vài câu rồi đi. Anh chủ Phạm nhìn Lăng Thiệu Thu và thanh niên đeo khẩu trang đi theo, anh ấy cảm thấy cậu trai này rất giống Giang Thanh Nham năm đó.
Đáng tiếc, người ngoài cuộc như anh ta cũng có thể thấy người mà Lăng Thiệu Thu vẽ ra đã không còn yêu Lăng Thiệu Thu nữa rồi.
Lăng Thiệu Thu chở Tiểu Nham đến trường trung học nơi họ từng học. Tiểu Nham vốn không có tâm trạng nhìn khung cảnh bên ngoài, nhưng khi những con phố và tòa nhà vừa quen vừa lạ lại xuất hiện, cậu không nhịn được mà nằm xuống bên cửa sổ và nhìn ra.
Hiện tại, là giờ học. Cổng trường đã đóng, không thể vào. Hai người họ ở bên ngoài, nhìn qua hàng rào thấy các học sinh bên trong đang nói chuyện và cười đùa trong giờ ra chơi, tụ hai tụ ba giống họ ngày ấy.
“Theo tôi được biết, trường đã được cải tạo hai lần, sân chơi và ký túc xá cũng được cải tạo, nhà thi đấu cũng thế. Trước đây việc kiểm soát ra vào không quá nghiêm ngặt, có thể quay lại khi vừa mới tốt nghiệp, nhưng bây giờ chúng ta không thể vào được. Chúng ta chỉ có thể đứng ở đây, nhìn xung quanh một chút thôi." Lăng Thiệu Thu nói.
Tiểu Nham nhìn nơi quen thuộc trở nên mới mẻ và xinh đẹp, những người bên trong cũng trạc tuổi cậu, vẻ mặt vui vẻ hoặc buồn bã, giống như lúc đó.
“Đáng tiếc quán hoành thánh của ông nội Long không còn mở cửa nữa. Ông ấy về quê rồi, nếu không tôi lại muốn cùng cậu ăn một lần.”
"Bất quá cậu còn có cơ hội ăn ở đấy, trở về nhớ kêu thêm cho tôi một bát." Lăng Thiệu Thu nghiêng đầu nhìn cậu.
Tiểu Nham cũng nhìn anh. Cậu cảm thấy mình nên nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.