Ngày hôm đó, Giang Thanh Nham đột nhiên trở về, phản ứng đầu tiên của Lăng Thiệu Thu khi nghe thấy tiếng chìa khóa là yêu cầu Tiểu Nham đến phòng ngủ của khách để trốn.
Cậu ấy ngoan ngoãn và không hỏi bất kỳ câu nào.
Giang Thanh Nham nồng nặc mùi rượu đi vào, là một người tuổi trẻ dìu hắn về rồi chạy đi rất nhanh.
Lăng Thiệu Thu không có biểu hiện gì, dường như không ngạc nhiên và không muốn tiến tới khi nhìn thấy hắn ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Rót cho tôi một ly nước.” Giang Thanh Nham ra lệnh.
Lăng Thiệu Thu không nhúc nhích, Giang Thanh Nham bất mãn tặc lưỡi, mắng: "Lại gì nữa đây? Tôi nuôi em bao năm, rót cho tôi ly nước cũng không được sao?"
Lăng Thiệu Thu rũ mắt im lặng, nhưng quay người rót cho hắn một ít nước.
Sau khi uống nước, hắn dường như đã tỉnh lại một chút: “Đừng hiểu lầm, cậu trai kia là Lư tổng sợ tôi uống rượu không tiện lái xe nên để cậu ta đưa tôi về.”
Lăng Thiệu Thu ậm ừ, hiển nhiên không tin.
Giang Thanh Nham không muốn gây chuyện nên quay về phòng tắm rửa rồi ngủ thϊếp đi.
Lăng Thiệu Thu ngồi ở phòng khách, bất động, nước nóng rót cho hắn đã nguội tự lúc nào.
Tiểu Nham đi ra, đứng ở phía sau anh, giọng điệu run rẩy.
""Tôi" đã lừa dối anh, đúng không?"
Phần 2
Lăng Thiệu Thu không trả lời cậu, yên lặng bao trùm. Tiểu Nham trong lòng đã có đáp án.
Tại sao hai năm qua họ không chụp một bức ảnh nào cùng nhau? Tại sao Lăng Thiệu Thu lại nấu ăn giỏi như vậy? Tại sao lâu như vậy cậu không thấy Giang Thanh Nham xuất hiện ở ngôi nhà này? Hắn ta thậm chí còn không gọi điện thoại.
Giang Thanh Nham mười bảy tuổi đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Lăng Thiệu Thu cầm ly nước lạnh trong tay, đột nhiên nói: "Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề. Hiện giờ cậu đã biết mười bảy năm sau Giang Thanh Nham không còn yêu tôi nữa. Nếu như thời gian quay ngược lại, cậu có còn theo đuổi tôi hay không? Muốn ở bên tôi và sau này vẫn ở bên tôi?”
Tiểu Nham sửng sốt, không biết trả lời thế nào. Cảm xúc của cậu ta lúc này quá phức tạp. Cậu ta bị choáng ngợp bởi sự thật rằng bản thân tương lai đã lừa dối anh, đồng thời cũng tức giận vì Giang Thanh Nham đã làm tổn thương người mà hắn từng hứa sẽ ở bên cạnh trọn đời, xen lẫn đó là nỗi đau của cậu đối với Lăng Thiệu Thu.
Lăng Thiệu Thu nhìn thấy tâm tình của cậu ta thực sự rất tệ, sắc mặt tái nhợt và vẻ mặt trống rỗng, có lẽ biết sự thật này là một cái tát rất mạnh đối với cậu ta. Anh cũng không ép buộc cậu.
"Cậu đi nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai, chúng ta nói chuyện sau.” Lăng Thiệu Thu an ủi cậu.
Tiểu Nham hỏi: "Ngày mai, hắn gặp em thì nên làm thế nào? Em có nên ra ngoài sống không?"
Lăng Thiệu Thu rất bình tĩnh: "Muộn lắm rồi, đừng ra ngoài. Cậu không có chứng minh thư. Sớm hay muộn cũng sẽ thấy, cứ để hắn thấy đi."
Nói xong, anh chuẩn bị quay về phòng.
Tiểu Nham đứng ở nơi đó, đột nhiên hỏi anh: "Tại sao?"
Lăng Thiệu Thu dừng bước và quay lại, không hiểu ý cậu ta.
Tiểu Nham tiếp tục nói: "Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy khi biết chính tôi của sau này đã phản bội anh?"
Lăng Thiệu Thu: "Tôi đã nói rồi còn gì. Cậu của năm mười bảy tuổi không cần thay người ba mươi bốn tuổi nói lời xin lỗi. Dù sao cậu cũng đã từng thật sự yêu tôi."
Tiểu Nham nhìn theo tấm lưng gầy gò của anh đi về phía căn phòng nơi Đại Nham đang ngủ, sau đó biến mất trong bóng tối.