Toàn bộ âm thanh ầm ĩ xung quanh như tiếng pháo, tiếng thét to đều ở trước mặt hắn trở nên hư ảo, chỉ có tiếng bước chân của một người đi vào lòng hắn.
Đã lâu rồi Minh Nam Tri không có cảm thấy khẩn trương như vậy.
Tần Thanh Chước nắm tay Minh Nam Tri, dẫn hắn đi tới cửa của Tần gia.
Hai người cùng nhau đi qua ngạch cửa.
Tần phụ và Bạch Uyển ngồi ở trên cao đường, Tần Vân Kha ở một bên tươi cười đầy mặt, bên cạnh là các thôn dân cũng bắt đầu ồn ào.
“Nhất bái thiên địa!”
Tần Thanh Chước cùng Minh Nam Tri cùng nhau bái lạy.
“Nhị bái cao đường!”
Hai người lại tiếp tục bái.
Tần phụ và Bạch Uyển vui mừng khôn xiết.
“Phu phu đối bái!”
Hai người cùng nhau bái.
“Đưa vào động phòng! Kết thúc buổi lễ!”
Minh Nam Tri bị đưa vào động phòng, Tần Thanh Chước chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, có người ở cửa đốt pháo, nổ bùm bùm.
“Tân lang quan uống rượu nào!”
“Khai tiệc rồi, mau ăn thịt đi!”
Các thôn dân vô cùng cao hứng ngồi ở trên ghế, gắp đồ ăn trên bàn ăn đến khí thế ngất trời. Ở nông thôn chính là như vậy, vất vả lắm mới có thể ăn được một lần thịt, lúc này đi ăn tiệc nhất định phải ăn cho đã.
“Tần gia cũng thật chịu bỏ tiền, bàn tiệc làm rất đầy đủ.”
Một phụ nhân vừa gắp thịt cho hài tử nhà mình, vừa cười ha hả nói: “Tiểu tử của Tần gia lớn lên cũng thật tuấn.”
Có người nói: “Chỉ là cưới phải một ca nhi danh thanh không tốt.”
Bên kia, Tần Thanh Chước bị đám tiểu tử trẻ tuổi trong thôn lôi kéo uống rượu.
“Tân lang quan, hôm nay phải uống nhiều chút, uống nhiều chút.”
Tần Thanh Chước nhìn ly rượu gạo, trong lòng biết rượu này không thể không uống, da đầu hắn tê dại, uống sớm uống trễ gì cũng đều phải uống, hắn liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Tốt lắm!” Xung quanh trầm trồ khen ngợi.
Hắn chép chép miệng, không có mùi rượu gì cả. Hắn nhìn đáy ly, cảm thấy đã tìm về được tin tưởng.
Thạch Đại Chí chạy tới giúp cậu em vợ nhà mình chắn rượu, hắn mày thô mắt to, thân thể rắn chắc, che ở trước mặt Tần Thanh Chước, lớn tiếng la hét: “Có giỏi thì cũng ta uống đây nè! Đừng có uống với cậu em vợ của ta!”
Có người trêu chọc nói: “Ồ, Thạch đại ca cũng muốn làm tân lang quan sao?”
Thạch Đại Chí sang sảng cười to nói: "Ra chỗ khác chơi đi, nếu ta không giúp cậu em vợ của ta chắn rượu, trở về sẽ biết tay!”
Lời này liền khiến cho mọi người đều cười ha ha lên.
Tần Thanh Chước cảm thấy vị ca phu này cũng thật hoạt bát, nghe nói quan hệ với Tần Vân Kha cũng tốt.
Sắc trời bắt đầu tối lại. Mọi người náo loạn một hồi, liền tốp ba tốp năm thét to phải về nhà.
Tần Vân Kha và Bạch Uyển vẫn còn ở trong phòng bếp thu dọn, Tần Thanh Chước đã được đưa tới cửa phòng của mình.
Hắn hít sâu một hơi, tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò đầu vào trong nhìn, chỉ thấy một bóng người màu đỏ an tĩnh ngồi ở mép giường.
Kẽo kẹt!
Sáng nay Tần Thanh Chước đi đón dâu, nhìn thấy sắc mặt của Lý Kim Hoa tái nhợt, thoa phấn cũng che không được. Rất có thể là tối hôm qua bị tiêu chảy, cả đêm không ngừng. Dám ăn cơm của vai chính thụ nấu, Tần Thanh Chước thật bội phục.
Minh Nam Tri ngồi ở mép giường nghe thấy cửa có động tĩnh, hắn nắm chặt quần áo trên đầu gối, siết chặt đến nhăn nheo.