Trên con đường núi gần thôn Thanh Tuyền, có một nam tử đang hôn mê bất tỉnh nằm giữa đường.
Một hán tử cõng sọt đang đi dọc theo con đường mòn lên núi, Tần Sinh đang chuẩn bị lên núi, vừa cúi đầu liền nhìn thấy tên lưu manh trong thôn đang nằm giữa đường, dưới đầu đều là máu.
Tần Sinh la lớn: “Có ai không, Tần Thanh Chước bị thương rồi!”
Đầu của Tần Thanh Chước ẩn ẩn đau đớn, hắn mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Thanh Chước sẽ không sao chứ, còn có mấy ngày nữa là đại hôn, chạy ra ngoài lêu lổng làm gì không biết.” Bạch Uyển lau nước mắt, giúp Tần Thanh Chước lau mặt.
Xích cước đại phu trả lời: “Cái ót té ngã sưng to, chỉ cần thoa một ít thuốc trị thương ngoài da là được.”
“Cảm ơn đại phu, để ta đưa ngài ra ngoài.”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, trong đầu Tần Thanh Chước hiện ra một dấu chấm hỏi, đại hôn, cái gì đại hôn, hắn vẫn còn là sinh viên, đang chuẩn bị thi công chức lấy bát sắt (*), kết quả lại gặp phải tai nạn xe cộ.
Ý thức của Tần Thanh Chước lại lần nữa rơi vào trong bóng đêm vô tận.
Đợi đến khi mở mắt lần nữa, xém chút nữa đã ngất xỉu tiếp. Hoàn cảnh xung quanh là nhà tranh đơn sơ, trên vách tường lộ ra một ít dơ bẩn, trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ, trên bàn gỗ đặt ấm trà, mọi thứ xung quanh đối với hắn đều xa lạ.
“Thanh Chước, con tỉnh rồi à, để nương đi nhà bếp bưng dược cho con.” Bạch Uyển nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền đi vào, nhìn thấy Tần Thanh Chước tỉnh lại, vô cùng cao hứng đi ra ngoài.
Tần Thanh Chước còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị những mảnh nhỏ ký ức trong đầu làm cho cả kinh ngất đi. Tên của Nguyên chủ và hắn giống nhau như đúc, đều gọi là Tần Thanh Chước, là một tên lưu manh vô lại của thôn Thanh Tuyền. Mà một tên lưu manh sơn dã như vậy, hẳn là chỉ biết ăn no chờ chết, uống rượu đánh bài, háo sắc đáng khinh, cả đời cũng chỉ có thể sống như vậy, không có người sẽ để ý đến hắn.
Kết quả, tên lưu manh này lại cưới vai chính thụ Minh Nam Tri, trở thành trượng phu thứ hai của Minh Nam Tri, cuối cùng, bởi vì Minh Nam Tri chịu không nổi Tần Thanh Chước tra tấn, liền âm thầm hạ độc Tần Thanh Chước, làm Tần Thanh Chước bị độc dược tra tấn mà chết.
Đây là một quyển tiểu thuyết cổ đại cẩu huyết có tên là 《Tướng Quân Sủng Ái》 . Vai chính công là tướng quân Kỷ Lăng, hắn ở trên chiến trường bị thương mất tích, một đường chạy tới thôn Thanh Tuyền được vai chính thụ Minh Nam Tri cứu giúp. Trong lúc Kỷ Lăng mất trí nhớ vẫn luôn ở bên cạnh Minh Nam Tri, hai người hiểu nhau yêu nhau, thủ pháp đi săn của Kỷ Lăng cao siêu, rất nhanh liền nhận được sự tôn trọng của thôn dân thôn Thanh Tuyền. Bọn họ ước hẹn cùng nhau thành thân, đáng tiếc, Kỷ Lăng lại ở đêm tân hôn khôi phục ký ức, vứt bỏ Minh Nam Tri, một mình chạy về kinh thành.
----------------------------------
(*) Bát sắt: Những công việc trong cơ quan nhà nước được người Trung Quốc gọi là "chiếc bát sắt" bởi có tính ổn định cao, gần như không bị sa thải và có thu nhập ổn định dù thấp hơn mặt bằng chung.