“Triệu Lang trung, mùa xuân tám năm trước, ngươi theo Bệ hạ vào điện thay quần áo, ta… ưm ưm…”
Khương Anh còn chưa nói hết câu, đột nhiên bị ép nuốt toàn bộ vào trong cổ họng, cần cổ dài mảnh khảnh bị kéo lên, ánh mắt run rẩy chạm phải đôi mắt đen như vực sâu thăm thẳm.
Sắc mặt Liễu Uyên u ám, từ trên ghế cúi người xuống, một tay bịt miệng Khương Anh, tay còn lại nắm cổ tay nàng, cơ lưng căng cứng vì cơn giận sôi sục như muốn xé toạc chiếc áo ngoài, hắn như một con sư tử khổng lồ đè ép Khương Anh dưới mặt đất, giọng nói lạnh lùng cắt đứt tiếng nức nở của Khương Anh: “Đó là đồ của nàng sao, hay nàng đang nhận bừa?”
Càng lúc thân thể càng ép xuống gần, khiến hơi thở của Khương Anh trở nên dồn dập, l*иg ngực rung lên, nàng gần như ngạt thở, khóe mắt trào ra một dòng nước mắt trong suốt, đôi môi gấp gáp muốn phát ra âm thanh, nhưng khẽ mở đã mấp máy trong lòng bàn tay Liễu Uyên, chậm rãi liếʍ ra chất lỏng ướt dính.
“Nàng!”
Liễu Uyên sửng sốt, thân thể nhanh chóng rút lui một cách kỳ quái, hai tay thuận thế vung lên, Khương Anh lập tức ngã ra đất, mở miệng ho khan dữ dội, vừa ho vừa ngửa cổ, cố gắng cao giọng: “Ta cũng theo Trưởng Công chúa vào phòng …”
Nước mắt chảy dài trên mặt, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, mấp máy lúc đóng lúc mở, Liễu Uyên nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt kỳ lạ, không biết có nghe được chữ nào hay không, lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay ướt dính.
Khương Anh chỉ nghĩ hắn tức giận không nói lời nào, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức, đang muốn nhắc lại, Trưởng Công chúa đã lo lắng chạy tới ôm lấy nàng, sợ hãi kêu lên: “A Anh, người muội nóng quá!”
Ánh mắt Liễu Uyên u ám, trái tim run lên, lòng bàn tay lập tức lướt qua, lại bị Trưởng Công chúa buồn bực ngăn cản: “Hoàng huynh, muội nhớ ra rồi, có lẽ A Anh nhớ nhầm, năm đó khăn tay như vậy chỉ có ba chiếc, muội và A Anh mỗi người một chiếc, chiếc cuối cùng ở…”
“Câm miệng!”
Khương Anh nghe thấy một tiếng hét to, chỉ cảm thấy tầm mắt ngày càng mơ hồ, một bóng đen lớn ập xuống, mang theo áp lực bao trùm lấy nàng, nàng không chịu nổi khép lại mắt.
Khương Anh cũng nghĩ tới quyền sở hữu chiếc khăn tay cuối cùng, nếu chiếc khăn trong bộ quần áo ướt của Triệu Lang trung không thuộc về nàng và Trưởng Công chúa, như vậy chỉ có một khả năng.
Chẳng trách Liễu Uyên lại tức giận đến thế.
Khương Anh nằm trên giường, ý thức mê man, lúc thì nhớ tới sáu năm bên ngoài kinh thành, thoải mái tự do nhưng chưa đủ vui vẻ, lúc lại nhớ đến đêm xuân tám năm trước, sẽ không bao giờ có một đêm xuân vui vẻ như vậy nữa.
Khi đó rất náo nhiệt, đêm xuân trong cung mở yến tiệc, nàng vốn không được đi, là Trưởng Công chúa thích nàng, thân thiết với nàng, nên dẫn nàng đi cùng, nàng ngồi trong góc, tầm mắt lướt qua các quý nữ châu ngọc đầy đầu, cứ thế nhìn Thái tử điện hạ ngồi trên cao từ xa.
Khoảng cách quá xa, không nhìn rõ dung mạo Liễu Uyên, nhưng nàng không hề sợ hãi hay cảm thấy thất vọng, nàng đã miêu tả toàn bộ con người Liễu Uyên ở trong lòng cả ngàn lần từ rất lâu rồi, nàng chỉ cần nhìn rõ trong lòng là được.
Hơn nữa, nàng có thể tiếp xúc với Liễu Uyên trên thao trường, Liễu Uyên sẽ cầm trường kiếm từng bước tới gần nàng, gần tới mức có thể thấy rõ nụ cười thoáng qua trong mắt hắn, chỉ là tối nay nhìn không rõ mà thôi, không sao đâu.
Tuy nhiên, đêm xuân đẹp đẽ như vậy, ánh nến lay động, hương rượu nguyên chất, sự biến mất của Thái tử trên chiếc ghế cao phía xa lần lượt khuếch đại những suy nghĩ xằng bậy của Khương Anh, đặc biệt khi Trưởng Công chúa tới đây cười nói: “A Anh, hoàng huynh trốn rồi, chúng ta đi bắt huynh ấy trở về, được không?”
“Được.”
Lúc ấy Khương Anh nghĩ, ngoại trừ thao trường, ta sẽ lén nhìn thật gần ở trong cung, chỉ liếc mắt một cái là được rồi, nàng theo Trưởng Công chúa vào thiên điện vắng người, Trưởng Công chúa tìm kiếm xung quanh nhưng không có ai, chỉ có bộ quần áo ẩm ướt rơi trên bàn.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài điện truyền đến: “Hoá ra ở bên này, ta đi nhầm đường!” Trưởng Công chúa hoảng sợ lôi kéo nàng trốn sau chiếc bàn dài, dù có cẩn thận đến đâu vẫn phát ra chút âm thanh.
Mãi cho đến khi bên ngoài điện không còn động tĩnh gì nữa, nàng mới nhìn gương mặt đỏ bừng của Trưởng Công chúa nói: “Công chúa đừng sợ, nghe giọng nói thì là tiến sĩ năm nay, hình như tên Dương Văn Châu.”
Trưởng Công chúa khẽ ừ một tiếng: “Là hắn, trong các tiến sĩ năm nay, giọng nói của hắn là sáng nhất. Hoàng huynh không ở đây, chúng ta đi thôi!”
Lúc ấy Khương Anh không hiểu, vì sao không tìm được người mà Trưởng Công chúa lại vui vẻ phấn chấn như vậy, vừa nắm tay mình, vừa nhảy chân sáo ra khỏi cửa điện, nàng cười nói: “Hôm nay Công chúa thật giống một tiểu cô nương.”
Trưởng Công chúa xấu hổ muốn đánh nàng, hai người ầm ĩ chạy vài bước, một bóng người đột nhiên lao tới trước mặt, Khương Anh không phát hiện ra, nháy mắt lao về phía trước, mùi hương tao nhã quanh quẩn nơi đầu mũi, sau đó một đôi cánh tay dài vòng qua, giọng nói mang ý cười: “Khương cô nương cẩn thận.”
Khương Anh như rơi vào mây mù, hai chân nhất thời mềm nhũn, nhưng Trưởng Công chúa phản ứng rất nhanh, gọi hoàng huynh, một tay kéo Khương Anh trở về, cười nói: “Hoàng huynh lại chạy lung tung, cẩn thận phụ hoàng phạt huynh!”
Ánh trăng thấp thoáng, gió đêm xua tan tinh thần ngơ ngác của Khương Anh, nàng khao khát được nói một câu với Liễu Uyên, cho dù chỉ là một câu cảm ơn điện hạ, nhưng còn chưa kịp mở miệng, nàng đã bị Trưởng Công chúa kéo đi như một cơn gió, thổi qua người Liễu Uyên.
Bóng của chiếc đèn dưới hành lang xuyên qua tà váy xanh phấp phới, bước chân Trưởng Công chúa vội vàng, Khương Anh bị kéo theo loạng choạng, không khỏi lưu luyến quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao lớn đang đứng đó.
Bóng dáng ngày càng xa dần, tựa như ánh trăng ở phía bên kia lại lần nữa nằm ngoài tầm với.
Đêm đó Khương Anh mất ngủ, nàng hồi tưởng vô số lần, đó là một đêm xuân may mắn, mặc dù nàng chưa thể nhìn hắn thật gần, nhưng thay vào đó lại được nghe Liễu Uyên nói một câu, cùng cái ôm chưa thể nói là ôm kia.
Nàng quá mức vui vẻ, nên qua mấy ngày mới phát hiện ra, chiếc khăn tay Trưởng Công chúa đưa cho nàng đã biến mất, không biết rơi ở đâu, nàng áy náy báo cho Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa kinh ngạc “A Anh, muội không biết, khăn tay của bản Công chúa biến mất, của Thư Thanh cũng mất, thật trùng hợp, cả ba chiếc khăn đều mất, đúng là duyên phận tốt đẹp!”
Cho đến hôm nay, nàng mới bàng hoàng nhận ra, đêm đó nàng cho rằng khăn tay của mình rơi ở thiên điện, khiến Triệu Lang trung hiểu lầm Trưởng Công chúa…
Đúng, Triệu Lang trung…
Khương Anh đột nhiên mở mắt, bị cơn đau đầu tập kích, nàng không nhịn được nhắm mắt lại, sau đó mở choàng mắt, nhìn Trưởng Công chúa đứng bên giường: “Công chúa?”
Trưởng Công chúa vội gọi: “Bạch Phù!”
Bạch Phù đứng cạnh cửa nhanh chóng ra ngoài gọi thái y, thái y tiến vào, cẩn thận bắt mạch cho Khương Anh, chỉ nói không đáng ngại, chớ có suy nghĩ nhiều quá, đừng để bị hoảng sợ, tĩnh dưỡng thật tốt là được.
Thái y dứt lời liền theo Bạch Phù ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trưởng Công chúa, nàng ghé vào mép giường muốn đút trà cho Khương Anh. Khương Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, vươn tay tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch, cổ họng thoải mái hơn rất nhiều: “Công chúa không cần lo lắng, thân thể của muội rất tốt.”
Đây không phải lời nói dối, sức khoẻ của nàng luôn rất tốt, chưa bao giờ bị bệnh, cơn sốt hôm nay chắc chắn là do ngủ bị cảm lạnh, cộng thêm chuyện chiếc khăn khiến tinh thần hoảng sợ mà thôi, sau này sẽ không bị nữa.
Trưởng Công chúa chỉ gật đầu, sau đó thở dài: “Triệu Tuyên đã khởi hành đi Vân Châu.”
Khương Anh cũng gật đầu: “Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, chắc chắn sẽ không thay đổi.” Ngược lại là nàng, thật sự vô cùng ngu ngốc trước mặt Liễu Uyên, ôm đồm chuyện không nên ôm, xứng đáng chịu sự tức giận của Liễu Uyên.
Khương Anh cười nói: “Công chúa, chiếc khăn tay rơi ở thiên điện đêm đó, không phải của muội và tỷ, việc này dừng ở đây thôi.”
Nàng đã biết chiếc khăn đó là của ai, cũng biết chiếc khăn đó có Liễu Uyên âm thầm bảo vệ, cần gì nhắc lại chuyện xưa?
Trưởng Công chúa ngập ngừng, thấy nàng cụp mắt, sắc mặt có chút không tốt, cuối cùng không nói thêm nữa: “Muội chú ý nghỉ ngơi, bản Công chúa bị hoàng huynh cấm túc một tháng, đợi muội khoẻ lại, phải tới thăm bản Công chúa.”
Đương nhiên Khương Anh đồng ý.
Trong căn phòng bên cạnh, thái y quỳ gối trả lời, Liễu Uyên cau mày lắng nghe, vô cùng ảo não vì vừa rồi nổi nóng với Khương Anh. Nghe xong, hắn thấp giọng dặn dò: “Từ giờ trở đi, sức khoẻ của Khương cô nương sẽ do Thái y viện chăm sóc, phải cẩn thận, không được để lộ, lui ra đi.”
Thái y vội vàng đồng ý, nhanh chóng rời khỏi phòng. Cửa phòng đóng lại, trong phòng tối om. Liễu Uyên lẳng lặng mở lòng bàn tay ra, lòng bàn tay vẫn còn sót lại chất lỏng dính ướt, hắn không khỏi nhắm mắt, lặp lại cảm giác miệng lưỡi nàng mấp máy trong lòng bàn tay dưới ánh mặt trời, tim đập như gõ trống, hơi thở dồn dập hồi lâu.
Trong khoảnh khắc này, Liễu Uyên đã động tình, vừa cấp thiết vừa khó nhịn, hắn đột nhiên đứng dậy bước đến bên vách tường, áp tai lắng nghe, nhưng không nghe thấy gì cả, hắn lại nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong lòng bàn tay, cúi đầu ngửi đi ngửi lại nhưng vẫn không làm dịu được cơn khát.
Đột nhiên trong nháy mắt, tiếng cười của Khương Anh vang lên từ phía cửa sổ hé mở: “Bạch Phù, ngươi đừng khinh thường ta, chỉ bệnh nhẹ một chút, cần gì nằm trên giường?”
Liễu Uyên nâng đôi mắt nhuốm màu du͙© vọиɠ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tiếng bước chân đến gần, sườn mặt mơ màng lướt qua cửa sổ, mềm mại như bạch ngọc, Liễu Uyên dựa vào vách tường, cắn chặt răng, nhìn theo hướng sườn mặt đó chậm rãi rời đi.
Bên ngoài cửa, Khương Anh chầm chậm bước qua, sắc mặt có vẻ ổn, nàng đang đi về hướng đình viện tìm Khương Mãn, không ngờ lại thấy Khương Mãn từ đầu hành lang bên kia chạy tới, mấy tùy tùng xung quanh đang cẩn thận che chở.
“Mẫu thân!”
Khương Mãn chạy chậm nhào vào lòng Khương Anh, Khương Anh ôm hắn, nghi hoặc nhìn đám tùy tùng, đây đều là người của Liễu Uyên, chẳng lẽ Liễu Uyên còn chưa rời đi?
Cửa phòng phía sau vang lên tiếng kẽo kẹt, Khương Anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Liễu Uyên sắc mặt tự nhiên bước ra, một tay ôm Khương Mãn trong lòng nàng qua, bế trước ngực, khẽ gật đầu: “Khương cô nương, thân thể đã khá hơn chưa?”
Khương Anh thầm nghĩ, thật thú vị, vừa rồi còn giận dữ với nàng như vậy, hiện giờ lại coi như không có việc gì, quan tâm sức khoẻ nàng, còn bế con trai của nàng, nghĩ nàng không biết giận sao?
Khương Anh mặt không biểu cảm: “Thân thể của ta không cần bệ hạ lo lắng, ta khuyên bệ hạ không nên ôm đồm chuyện không liên quan. Bệ hạ bế con chặt quá!”
Quả nhiên Khương Mãn a một tiếng, vỗ lên cánh tay Liễu Uyên: “Phụ hoàng, siết đau quá!” Nói xong liền muốn tụt xuống, Khương Anh lại gần vươn tay ra đón, sắc mặt dịu lại, hắn hạ tầm mắt, trông thấy khóe mắt nàng còn đỏ hoe, chắc hẳn vì nàng khóc.
Tâm trí Liễu Uyên chợt run lên, Khương Anh nhón mũi chân, cướp được đứa nhỏ liền muốn xoay người. Liễu Uyên phản ứng cực nhanh, lập tức áp sát, thân hình cao lớn bao phủ Khương Anh từ phía sau, hai tay vươn tới trước mặt Khương Anh, như thể đang ôm mẫu tử các nàng.
Trong nháy mắt Khương Anh né tránh, Liễu Uyên nhân cơ hội túm lấy cổ áo Khương Mãn, cánh tay dài rụt lại, Khương Mãn rơi vào vòng tay hắn, Khương Anh buồn bực quay đầu lại.
Khương Mãn vỗ tay hô to: “Chơi vui quá, phụ hoàng mẫu thân, chơi thêm lần nữa!”
Khương Anh mặc kệ vẫn tiến về phía trước, Liễu Uyên theo sau, Khương Mãn nói nhỏ: “Mẫu thân tức giận, phụ hoàng chọc mẫu thân à?”
Liễu Uyên cất bước đuổi kịp, trầm giọng nói: “Đợi Triệu Tuyên tĩnh tâm, trẫm sẽ để hắn về kinh.”
Khương Anh chợt giật mình, nghĩ đến bản thân mình cũng tĩnh tâm rồi mới về kinh, nhất thời trong lòng vô cùng khó chịu, nàng cười khẩy nói: “Chuyện của Triệu Lang trung là ta hiểu lầm, chuyện đó vốn không liên quan gì đến ta, Bệ hạ cũng nói đó không phải là đồ của ta, hiện giờ nhắc lại còn không bằng ngậm miệng!”
Liễu Uyên ngậm miệng.
Khương Mãn thấp giọng nhắc nhở: “Xin lỗi.”