Thế là, mấy nam thanh niên trí thức cũng phụ họa.
Ninh Viện hiểu rồi, hóa ra là chờ cô ở đây.
Cô dứt khoát nhìn về phía Hoa Tử: “Anh Hoa Tử, bây giờ tôi đã kết hôn rồi, hộ khẩu cũng ở thôn chúng ta. Tôi không muốn cùng tiểu đội thanh niên trí thức với họ được không? Tôi không chiếm hời của họ.”
Hoa Tử nhìn thái độ kiên quyết của cô, do dự: “Đến lúc đó cô xin với đội chúng ta, điểm công năm nay của cô ghi ở tiểu đội thôn của chúng ta?”
Ghi ở tiểu đội thôn, chính là tính điểm công theo hộ gia đình, Ninh Viện và Vinh Chiêu Nam đã kết hôn, tính là một hộ rồi.
Thanh niên trí thức có chính sách chú ý, coi như một cấp bậc cao, phần tử cải tạo như Vinh Chiêu Nam, điểm công tính là cấp bậc thấp nhất.
Cho nên cô rất thiệt, cuối năm đổi lương thực cũng sẽ phải đối ít hơn.
Đường Trân Trân thấy mình đạt được mục đích đuổi cô ra khỏi tiểu đội thanh niên trí thức rồi, lúc này mới cười khẩy một tiếng, dẫn mấy người Hoàng Học Hồng nghênh ngang bỏ đi.
“Tiểu Ninh, cô cần gì phải giận dỗi với họ?” Hoa Tử than thở.
Trải qua tiếp xúc hôm qua, cộng thêm cha anh ấy cũng nói cô là một cô gái tốt có ơn báo ơn, anh ấy hơi xem cô là em gái để khuyên nhủ.
Ninh Viện lại không để bụng mà mỉm cười, lại xách đòn gánh lên: “Không sao, anh Hoa Tử, tôi lười dây dưa với họ.”
Mỗi ngày những người này đều kỳ kèo chút điểm công, nhưng rất nhanh sẽ cởi mở toàn diện rồi.
Chỉ cần là người nhạy bén, đủ chăm chỉ, cũng sẽ không chết đói mình!
Không chung đυ.ng với đoàn thể nhỏ mà Đường Trân Trân cầm đầu, cô còn vui vì mình sẽ ít bị ức hϊếp. Ít nhất không cần luôn đề phòng người phụ nữ đó làm chuyện xấu.
Hoa Tử sắp xếp cô đi làm việc với người trong thôn, nhớ tới lời dặn của cha mình, anh ấy âm thầm dặn người trong thôn có quan hệ tốt săn sóc cô.
Phần lớn người trong thôn thấy cô kết hôn với phần tử cải tạo, đều cảm thấy thanh niên trí thức nhỏ vừa ngu ngốc vừa đáng thương, ngược lại bằng lòng chăm nom cô đôi chút.
Ninh Viện làm việc thoải mái hơn lúc ở tiểu đội thanh niên trí thức, mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng không mệt lòng.
Đến ban đêm kết thúc công việc, vợ Hoa Tử là Mãn Hoa nhét cho cô mấy cái bánh bao lớn và đậu que chua mới ướp, lại hái hai nắm cải xanh mọng nước cho cô.
Xem như là chút quà đáp lễ của bình rượu và kẹo.
Ninh Viện còn rất vui vẻ, một ngày mệt nhọc ở đồng, cô lười lại bắt cá, trực tiếp xào rau và đậu que, cho bánh bao, cháo là sắp xếp xong cơm tối.
Vinh Chiêu Nam vẫn phụ trách đi rửa bát và thu dọn, quét tước, cũng không chê cơm tối không có thức ăn mặn, lặng yên ăn xong.
Ban đêm, Ninh Viện vẫn tắm rửa sạch sẽ tiếp tục đọc sách như thường, chờ anh ngủ trước, cuối cùng cô mới lên giường ngủ.
Nhưng chờ đến lúc trời mưa sau nửa đêm, cô mơ màng ngồi dậy, lại phát hiện... trên giường cũng chỉ còn lại một mình cô.
Cô căng thẳng trong lòng, nhìn giường mà ngẩn người, anh lại lặng yên biến mất rồi.
Xung quanh vẫn không có dấu vết anh ra ngoài. Cô nằm trên giường rất lâu, quyết tâm muốn điều tra xem rốt cuộc anh đã đi đâu rồi.
Dù sao người ở chung cứ thần bí, lén la lén lút, cũng thật sự không khiến cô yên tâm.
Thế là, đêm hôm sau trước khi đi ngủ, cô cố ý chỉ ăn chút xíu cơm, lại rót một ly nước lớn mới đi ngủ.
Quả nhiên, như vậy thì không ngủ ngon được, nửa đầu đêm cả người đều là mơ màng, bụng sôi sùng sục
Cho đến khi...