Cô ta mở ra nhìn, bên trong ngoài năm tệ không bị động vào thì cả gói bánh quy và kẹo đều mất rồi!
“Kẹo Thỏ Trắng và bánh quy Vạn Niên Thanh của tôi!” Trước mắt Đường Trân Trân tối sầm.
Bánh quy bơ Vạn Niên Thanh và kẹo sữa Thỏ Trắng đều là hàng khan hiếm cao cấp của Thượng Hải, không chỉ đến tỉnh thành mới mua được mà còn cần phiếu, nông thôn còn có tiền có phiếu cũng không mua được.
“Nhất định là Ninh Viện đã trộm đồ của tôi!” Gương mặt của cô ta đã vặn vẹo rồi.
Túi bánh quy đó, cô ta cũng không nỡ ăn, sau khi có thì một tuần mới ăn một miếng!
Cái đứa hư hỏng không biết xấu hổ đó ngoài dụ dỗ người mà cô ta nhìn trúng, giờ còn dám trộm đồ của cô ta!
Hoàng Học Hồng cũng nhíu mày rậm, vô cùng căm phẫn: “Quả nhiên cô ta vừa đến gần phần tử xấu bị điều xuống cải tạo đã biến chất sa đọa rồi, bây giờ đã trở thành trộm rồi!”
Đàm Hiểu Hà vừa bị ép lấy đồ ra, bây giờ nhỏ giọng thầm thì: “Bánh quy và kẹo sữa đó đều là người nhà Ninh Viện gửi tới mà?”
Nhưng ả đâu dám nói lớn tiếng đâu.
Hoàng Học Hồng căm phẫn nói: “Trân Trân, chúng ta đến tiểu đội thôn tố cáo cô ta đi, làm trộm phải đeo bảng diễu phố!”
Vận động vừa trôi qua, lúc này nông thôn bắt trộm vẫn quen nếp bắt đi diễu phố trị tội trước công chúng, thanh niên trí thức sẽ phải ghi hồ sơ.
“Ai phải đeo bảng diễu phố?” Một giọng nam trung vang lên.
Mọi người nhìn theo tiếng nói thì thấy thanh niên mặt chữ quốc, dáng người cao thẳng trung bình, đội mũ công nhân, mặc quân trang màu xanh.
Đường Trân Trân nhất thời sáng mắt lên: “Lý Duyên! Bí thư Lý!”
Hoàng Học Hồng và Đàm Hiểu Hà cũng sáng mắt theo.
Lý Duyên là bí thư đại đội công xã trẻ tuổi nhất, ngoại hình đoan chính, làm người nhiệt tình công bằng, chức vị cao, luôn rất được cô gái trong thôn chào đón.
Cộng thêm anh ta tốt nghiệp cấp ba, là trình độ học vấn cao nhất trong công xã, có văn hóa có kiến thức.
Cũng rất được chào đón bên nhóm nữ thanh niên trí thức.
Nếu như không có chuyện về thành phố, nếu ai có thể kết hôn với anh ta, phải nói là người của mấy thôn trong đại đội đều hâm mộ.
Nhưng anh ta lại nhìn trúng Ninh Viện.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao cô lấy lòng mấy người Đường Trân Trân ra sao mà vẫn âm thầm bị cô lập trong nhóm nhỏ.
Hoàng Học Hồng lập tức nghiêm túc tố cáo với anh ta: “Còn không phải là Ninh Viện, tư tưởng của cô ta biến chất, chẳng những qua lại với phần tử xấu mà còn trộm đồ của Trân Trân! Nếu như vào hai năm trước, cô ta sẽ bị bắt đi diễu phố và nhốt trong chuồng bò đó!”
Lý Duyên nhíu mày rậm: “Vừa rồi tôi mới gặp thanh niên trí thức Ninh, cô ấy...”
Biểu cảm của anh ta hơi phức tạp, nhưng vẫn rất khẳng định: “Cô ấy không phải là người như vậy.”
Đường Trân Trân thấy anh ta vô thức bảo vệ Ninh Viện, lại nghe anh ta nói đã gặp cô rồi.
Cũng biết sáng sớm anh ta vội vã chạy tới từ đại đội, là vì cô!
Đáy lòng cô ta không nhịn được khó chịu giống như bị mèo cào.
Nếu cô ta về thành phố, chắc chắn không thể nào ở bên Lý Duyên, nhưng...
Cô ta xuống nông thôn ba năm qua cũng thật sự nảy sinh tình cảm cách mạng với anh ta. Khi cô ta cho rằng bản thân không thể về thành phố được nữa, thậm chí từng muốn kết hôn với anh ta!
Cho tới nay, Đường Trân Trân cô ta luôn là một cành hoa được công nhận trong nhóm thanh niên trí thức, sánh duyên với bí thư đại đội Lý Duyên cũng là phúc của anh ta.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin