Vinh Chiêu Nam hơi nhướng mày kiếm: "Vậy à? Cô nói thử xem?"
Ninh Viện lại im lặng.
Cô phải nói gì đây?
Bất cứ giá nào cô cũng phải giúp anh, ngoại trừ bởi vì kiếp trước cô nợ anh một con mắt.
Còn bởi vì…
Cô trọng sinh, cô biết thân phận đặc biệt của anh. Trong tương lai anh sẽ gặp nhiều cơ hội tốt và là người rất ghê gớm.
Nếu cô thay đổi lựa chọn từ việc ném anh chạy trốn thành giúp anh.
Có phải sau này anh cũng có thể vươn tay giúp đỡ cô trong khoảnh khắc cô tuyệt vọng nhất hay không?
Đây là lý do thô bỉ nhưng lại thực tế.
Nhưng cho dù cô nói thật, chắc hẳn anh sẽ nghĩ cô đang nói lời mê tín phong kiến gì đấy để lừa anh!
"Tôi... Dù lần này tôi tránh được sự hãm hại của bọn họ nhưng cũng sẽ có lần tiếp theo. Không bằng tôi để cho bọn họ cảm thấy bọn họ đã thành công, chờ bọn họ trở về thành phố, tôi sẽ nghĩ cách trở về thành phố sau." Ninh Viện thở dài.
Vinh Chiêu Nam biết, danh ngạch thanh niên trí thức trở về thành phố là có hạn, hộ khẩu sẽ bị bắt để ở nông thôn.
Nhóm thanh niên trí thức đều sợ về sau không thể trở về được, cả đời ở lại trong thôn chịu khổ chịu nhọc.
Cho nên vì để giành lấy danh ngạch trở về thành phố, chuyện hèn hạ gì họ cũng có thể làm.
Nhưng, cô gái trước mặt thì...
Dựa trên kinh nghiệm thẩm vấn và thám tử của anh mà nói thì cô đang nói dối.
Vinh Chiêu Nam nhìn cô, bình tĩnh mà lạnh nhạt nói: "Cô suy nghĩ cẩn thận là được."
Cô tiếp cận anh vì mục đích gì?
Bây giờ cũng không gấp, nếu cô là người được những người đó phái tới hại anh, hoặc có mục đích xấu gì, sớm muộn gì cô cũng lộ gương mặt thật.
Ninh Viện liếc mắt nhìn anh, trong lòng hơi thấp thỏm.
Anh bị điều xuống nơi này, nhận không ít trừng phạt nên không dễ dàng tin người.
Lý do này của cô, có lẽ không thể khiến anh buông cảnh giác.
Bỏ đi, cô không muốn hại anh, sau này anh sẽ biết thôi.
"Tôi cần một cái quần." Ninh Viện ho nhẹ một tiếng.
Vinh Chiêu Nam nhớ đến đôi chân trắng tuyết của cô vừa nãy, sau đó lại rũ mắt xuống.
Anh xoay người đi lục lọi trong ngăn kéo của chiếc tủ đã hỏng, lấy ra một chiếc quần quân đội bị giặt đến bạc màu và dây thừng đưa cho cô, sau đó anh quay người đứng ở bên cửa sổ.
Ninh Viện ngồi dậy, cô vội vàng mặc chiếc quần kia.
Cô dùng dây thừng thắt chặt quần, lăn lộn một hồi, xắn ống quần vài vòng thì cô mới miễn cưỡng xuống đất.
Trong lòng cô không nhịn được "chậc" một tiếng, chân người đàn ông này thật dài nha!
Cô nhìn bóng lưng của anh, trông anh cao gầy như bạch dương trên núi xanh, anh còn mang vẻ lạnh nhạt người sống chớ gần.
Cho dù anh bị cách chức và điều xuống chuồng bò chịu đủ tra tấn, cũng không thể khiến anh cong sống lưng.
Ninh Viện chần chờ: "Tôi... đi về trước. Ngày mai, chúng ta đến đại đội xin thư giới thiệu, mới có thể đến văn phòng đăng ký kết hôn để nhận giấy..."
Vinh Chiêu Nam quay mặt nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Tôi không thể tùy tiện rời khỏi thôn, chắc là cô biết nhỉ."
Lúc này cô mới nhớ ra, anh bị điều đến nơi này cải tạo.
Ngoại trừ quét chuồng bò và làm ruộng, anh còn phải tham gia lớp học tập, viết kinh nghiệm cải tạo của mình.
Anh còn thường xuyên bị Vệ Binh Đỏ kiểm tra, không thể rời khỏi thôn.
Lúc này Ninh Viện mới phát hiện cô suy nghĩ quá đơn giản.
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy gáy mình lại đau rồi: "Tôi... Ngày mai tôi sẽ nghĩ lại cách xem nên giải quyết thế nào."
Cũng may ở thời đại này, tuy rằng đã bắt đầu chụp ảnh cưới, nhưng không cần phải dán ảnh của hai người vào giấy đăng ký kết hôn.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin