Ninh Viện nghe vậy có chút hoảng hốt, nếu là ở thế kỉ 21, đừng nói hai người trần trụi ở chung một phòng, cho dù có ngủ với nhau hơn trăm lần…thì cũng không cần ai phải chịu trách nhiệm gì cả.
Vinh Chiêu Nam mặt mày vô cảm đè vào gọng kính trên sống mũi, liếc nhìn đám đông đang kéo đến chuồng bò cách cửa sổ không xa…
“Nếu không đi đăng kí kết hôn, cô phải nghĩ cách thoát khỏi chỗ này, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.”
Anh bị hạ phóng từ thành phố xuống tỉnh Nam Tây quét chuồng bò để cải tạo tư tưởng chứ không giống những thanh niên trí thức nhỏ xuống đây để phát triển nông thôn.
Có lẽ cả đời này anh cũng không thể rời khỏi thôn, chỉ có thể ở đây quét chuồng bò làm bác sĩ chân đất.
Nếu anh nhớ không lầm thì cô gái ở trước mặt chính là thanh niên trí thức từ thành phố Ninh Nam xuống đây.
Gần đây có chỉ tiêu quay về thành phố, nếu cô dính líu tới anh thì sẽ không về được nữa.
Cô chọn cách thoát khỏi đây và không liên quan gì tới anh thì mới là lựa chọn sáng suốt nhất…
“Bác sĩ Vinh, tôi sẽ đăng kí kết hôn với anh.” Ninh Viện bỗng nhiên mở miệng.
Vinh Chiêu Nam nghe vậy liền nhíu mày: “Cô nói gì cơ?”
Anh nói phải chịu trách nhiệm với cô vì ở thời đại này nếu con gái mà không còn trong sạch thì thanh danh sẽ rất khó nghe, cả đời cũng không gả đi được.
Ninh Viện siết chặt chăn, cố gắng lấy hết dũng khí để ngước mắt lên nhìn anh: “Bác sĩ Vinh, anh nói đúng, người trong thôn sẽ không tin giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì.”
Cô cũng nhìn thấy đám đông bên ngoài cửa sổ, cả đám cầm đuốc đi về phía ngôi nhà tồi tàn cạnh chuồng bò.
Lúc trước có người đã bày ra kế hoạch này nhằm khiến cô thân bại danh liệt, không thể lấy được chỉ tiêu quay về thành phố.
Đời trước cô đã lựa chọn để Vinh Chiêu Nam giúp mình bỏ trốn, chỉ để lại mình anh đối mặt với đám người đầy ác ý kia.
Anh đã cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ bản năng để không làm tổn thương cô, nhưng cô lại khiến anh bị những người đó đánh mù một bên mắt.
Đây chính là chuyện mà cô vẫn luôn áy náy trong đời.
Hiện tại có cơ hội để cứu vãn, cô không thể để chuyện quá khứ xảy ra lần nữa!
“Cùng tôi đăng kí kết hôn, cô sẽ không thể về thành phố được.” Vinh Chiêu Nam vừa mặc quần áo vừa nheo mắt nhìn Ninh Viện nói.
Ninh Viện bị ánh mắt sắc bén của anh doạ sợ, theo bản năng liền quay mặt đi, cúi đầu cắn môi đáp: “Không sao cả, đợi chuyện này qua đi thì chúng ta ly hôn là được.”
Sao anh có thể không về thành phố được?
Hiện tại đã là mùa thu năm 1978, không lâu nữa Vinh Chiêu Nam chẳng những có thể về thành phố mà còn có địa vị rất cao.
Việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến anh, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là mù một con mắt.
Nghe vậy, Vinh Chiêu Nam lạnh lùng nheo mắt lại.
Cô gái này có gương mặt tròn nhỏ, đôi mắt đen như quả nho, vừa sáng lại to, lúc nhìn người khác như phát ra ánh sáng.
Nhìn cũng có vẻ ngây thơ đơn thuần, vậy mà đối với chuyện hôn nhân lại tuỳ tiện như vậy.
Chẳng lẽ cô không biết phụ nữ ly hôn sẽ mang cái danh khó nghe như thế nào hay sao?
Chẳng qua hiện tại anh cũng không có thời gian để nghĩ nhiều.
Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, một giọng nữ hét lên: “Tôi đã thấy Ninh Viện bị người này kéo vào chuồng bò, mau vào cứu cô ấy đi!”
“Mau ra đây! Tên khốn họ Vinh kia, đã hạ phóng xuống thôn cải tạo rồi mà còn dám giở trò lưu manh cưỡиɠ ɧϊếp à!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin