Mang Theo Em Trai Tham Gia Show Thiếu Nhi Tôi Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 4

Nhân danh là một Slime có tâm với ghề(thật ra là vì đồ ăn) , Bạch Bảo sẵn sàng hi sinh bản thân để bán manh, chỉ có vậy thì cảm xúc của con người càng tốt, mà cảm xúc càng tốt thì đôi với Bạch Bảo là cao lương mỹ vị nha.

Sau khi Nhan Loan rời khỏi máy bay, một lát sau đã có nhân viên tiếp đón đi đến đưa Bạch Bảo theo sau.

Sân bay thủ đô là một trong những sân bay có lượng khách đông đúc nhất hiện tại, khắp nơi đều là người, nơi đây không biết đã chứng kiến bao nhiêu sự chia ly, sự gặp lại, biết bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi, biết bao nhiêu nụ cười đã xuất hiện.

Bạch Bảo vừa trong năm tuổi ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa trong khu nghỉ ngơi, vẻ mặt thích thú quan sát thế giới xạ lạ, nhìn cảnh tượng dòng người lần lượt đi qua một cánh cửa bằng kim loại có vẻ mới lạ còn Oa lên một tiếng, những giây tiếp theo đã bị những quảng cáo có màu sắc rực rỡ hấp dẫn, đôi mắt nhỏ sáng rực lên thích thú.

Bên cạnh Bạch Bảo là một nhân viên tiếp đón đang quan sát, sau khi nhận được tin người nhà Bạch Bảo đã đến nơi liền quay sang hỏi: "Bạch Bảo, em có biết là ai sẽ đến đón em không?"

Bạch Bảo nghe vậy thì ngẩng đầu nhỏ lên, rồi chậm chạp gật đầu: "Bạch Bảo biết chứ, là anh trai đến đón em đó"

Nói xong còn vui vẻ giơ ba ngón tay nhỏ trắng nõn như củ sen lên: "Bạch Bảo có tận ba anh trai lận đó"

Nhân viên tiếp đón nhìn bé con đang khoa tay múa chân thì cười đáp trong giọng nói còn có chút tiếng cười: "waoo, nhiều vậy sao, nếu như vậy Bạch Bảo khi thấy anh trai có thể nhận ra không ta"

Bạch Bảo vui vẻ đáp lại: "Đương nhiên là có thể rồi, Ma ma có cho Bạch Bảo xem hình anh trai á, siêu cấp đẹp trai lun"

Trong lúc một lớn một nhỏ đàn vui vẻ cười đùa, một bóng hình đang chậm rãi tiến đến gần

Thanh niên mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu đen, phối hợp với một chiếc quần đen dài, trong tay cầm một chiếc điện thoại đi động, vừa đi vừa nhìn xung quanh, đột nhiên dừng lại, dường như đã tìm được thứ cần tìm, thanh niên bước nhanh về phía khu nghỉ ngơi.

Bạch Nhiên đi đến gần, liếc mắt đã thấy một cái đầu nhỏ xù xù đang ngồi trên sô pha vui vẻ đung đưa chân.

Nhìn bé con trước mắt có làn da trắng nhìn thôi đã thấy rất mềm mại, thân hình thì nhỏ xíu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn thôi đã khiến người người yêu thương.

Bạch Nhiên bổng nhiên có chút lo lắng, nhỏ như vậy, còn mền mại, lo sợ chỉ cần chạm vào liền sẽ khóc.

Bạch Nhiên tiến lên, đi đến nhân viên tiếp đón trước mặt, vốn muốn hỏi xem bé con trước mắt có phải là Bạch Bảo nhà anh hay không, những chưa đợi anh cất lời, nhân viên tiếp đón mang theo vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Anh là...."