Mạnh Uyển đã hứa sẽ giúp Thẩm Phiến giải quyết một vài rắc rối nên tạm thời sẽ ở lại nhà của anh. Trước lúc ra ngoài, Thẩm Phiến đã cho cô chìa khóa dự phòng của căn nhà và chiếc điện thoại có thể liên lạc với mấy cô “bạn gái hờ” kia.
Mạnh Uyển rất tò mò tại sao anh lại quen một lúc mấy người như vậy, anh chỉ trả lời bâng quơ do cảm thấy buồn chán nên đi tìm niềm vui, nhưng niềm vui không còn là niềm vui nữa, nó đã trở thành phiền phức.
Thiếu gia nhà giàu lại cảm thấy buồn chán, đúng là chuyện nực cười.
Cả buổi sáng Mạnh Uyển đau đầu vắt óc xem nên xử lý mấy cái đuôi của Thẩm Phiến như thế nào. Thẩm Phiến ngoại trừ yêu đương qua đường và dây dưa ôm ấp với bọn họ thì chưa từng làm chuyện gì đi quá giới hạn, bởi vì anh còn phải giữ thể diện cho Thẩm gia.
Mạnh Uyển dùng thân phận của Thẩm Phiến nhắn tin cho cả bốn người, bảo bọn họ đến nhà riêng của anh theo địa mà anh đã đưa. Cô nghe dì Mai nói, tuy anh có bạn gái quen chơi nhưng chưa bao giờ dẫn họ về nhà riêng. Chỗ này như nơi trú ẩn bí mật của riêng anh vậy.
Tin nhắn gửi đi liền nhận lại phản hồi.
Ngân Cẩm: “Em đến ngay đây. Em còn chuẩn bị cho anh một món quà bất ngờ, đảm bảo anh sẽ vui.”
Tuyết Miên: “Honey hôm nay thật thú vị!”
Lam Linh: “Bé yêu của anh tới liền đây.”
Nhã Nhã: “Mới sáng mà Thẩm thiếu gia đã có nhã hứng rồi sao?”
Mạnh Uyển chăm chú nhìn vào điện thoại, xem kìa, mấy dòng tin nhắn đường mật làm sao. Cô nhếch miệng cười, ánh mắt đen láy sâu thẳm như đáy hồ.
Thú vị thật, một đám mèo con đang háo hức mừng rỡ vì sắp được chủ nhân cưng nựng, chắc hẳn mấy con mèo cái xinh đẹp nôn nóng đến mức quên mất một điều, mèo hoang cũng chỉ là mèo hoang.
Chỉ vài phút sau, người đầu tiên đã xuất hiện, Mạnh Uyển tạm thời tránh mặt chờ bọn họ tập trung đủ mới lộ diện. Cô vào phòng làm việc của Thẩm Phiến, mở máy tính lên xem camera ở phòng khách, trước lúc ra ngoài anh đã cho phép cô sử dụng tùy ý tất cả đồ đạc trong căn nhà này. Dù sao thì cũng là “bạn gái” nên cứ thoải mái mới giống thật, với cả ở đây cũng chẳng có thông tin hệ trọng gì cần phải bảo mật.
Dì Mai thay cô tiếp đón mấy người đó, bà pha trà đem ra cho cô gái đầu tiên.
“Mời cô dùng trà.”
“Thẩm Phiến bảo tôi tới đây, anh ấy đâu rồi?”
“Cậu chủ bảo cô cứ ở đây.”
“À, tôi tên Tuyết Miên, dì gọi thế nào cũng được.”
Dì Mai gật đầu không đáp, sau đó xoay người đi thẳng vào nhà bếp, bỏ Tuyết Miên bơ vơ ngồi giữa xô pha.
Tuyết Miên ngồi hơn mười phút vẫn không có ai xuất hiện, cô ả chán nản lấy điện thoại ra nghịch. Được một lúc, ngoài cửa vang lên tiếng cự cãi ầm ĩ của hai người phụ nữ khác. Bọn họ xông thẳng vào nhà, vừa đi vừa hạnh họe nhau, Tuyết Miên khó hiểu nhìn cả hai.
Hai cô ả mới bước vào nhìn thấy sự hiện của người thứ ba liền ngừng cãi tay đôi, ba cặp mắt đảo qua đảo lại quan sát lẫn nhau trong ngờ vực.
"Mấy cô là ai?” Cả ba người đồng loạt lên tiếng, mặt ai nấy phừng phừng khói tức. "Tôi là bạn gái của Thẩm Phiến.”
Phút chốc bầu không khí như sượng lại, bọn họ nhìn nhau không chớp mắt. Gì đây, vở hài kịch ư?
Dì Mai bưng trà lên xoa dịu bọn họ, mặc cho bọn họ rặn hỏi đủ điều nhưng dì Mai không trả lời lấy một chữ. Lúc cả ba đã lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống vì không biết chuyện gì đang diễn ra, tiếng bước chân từ phía cầu thang vang tới.
Lại có thêm một người phụ nữ xuất hiện?!
"Thật vui khi các cô đều có mặt.” Mạnh Uyển mỉm cười nhã nhặn nhìn bọn họ, cô ngồi vào chỗ đầu bàn, ra dáng gia chủ chủ trì đại cuộc.
Tuyết Miên: "Cô lại là ai nữa vậy? Đừng nói là bạn gái của Thẩm Phiến nhé?”
"Tôi?” Mạnh Uyển đanh mặt, làm bộ ra vẻ suy tư một lúc. "Tôi có một vị trí mà cả đời này cô không thể nào có được.”
Một trong hai người còn lại lên tiếng: "Rốt cuộc cô là ai? Cô có quyền gì lên mặt với bọn tôi.”
"Chờ một chút rồi nói, vẫn chưa đủ mặt đâu.” Mạnh Uyển nhàn nhã cầm tách trà vừa được mang lên, thổi hơi vài cái rồi đưa lên miệng. Cô nhìn người phụ nữ vừa hỏi mình, hỏi: "Cô tên gì?”
"Lam Linh.”
Mạnh Uyển: "Còn cô kia?”
"Tôi… tôi là Nhã Nhã.”
Mạnh Uyển gật đầu không nói thêm gì. Phòng khách lần nữa rơi vào trạng thái lặng câm, ba cô ả muốn lên tiếng chất vấn nhưng bị khí thế uy nghiêm của Mạnh Uyển trấn áp.
Khí chất tao nhã mà kiêu ngạo toát ra từ Mạnh Uyển không giống như giả vờ, phải lớn lên trong vô vàn tình yêu thương mới có thể tự tin ngẩng cao đầu như thế. Tuy bọn họ cũng là con gái của nhà khá giả nhưng không thể so sánh được với Thẩm gia. Với Thẩm Phiến, bọn họ cũng chỉ để yêu, hão huyền được danh chính ngôn thuận bước vào hào môn là điều viển vông nhất cuộc đời, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Mạnh Uyển trầm mặc suy tư kế sách đặc biệt dành để đối phó Ngân Cẩm. Cô ả này không đơn giản, Thẩm Phiến đã nói như vậy. So với những người khác lúc nào cũng nũng nịu dỗ ngọt anh để được anh cưng chiều, vung tiền cho họ thì Ngân Cẩm này tâm cơ hơn, thứ cô ả muốn không đơn giản là tiền nữa. Ngay cả một người đàn ông còn nhận ra được điều đó, thì còn gì mà phụ nữ không thể nhìn ra.
Tuyết Miên, Lam Linh và Nhã Nhã đều đã đến được một lúc, duy chỉ có Ngân Cẩm mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu. Thiết nghĩ không phải là cô ả Ngân Cẩm không muốn đến, chắc chắn cô ta đang chuẩn bị một món quà bất ngờ dành cho Thẩm Phiến. Một món quà sẽ khiến anh chấn động khi nhận được.
Là món quà gì đây?
Cô ả có thể tặng thứ gì được chứ?
Thứ gì khiến Thẩm Phiến thấy vui?