CHƯƠNG 3: CỨU GIÚP
Robert tức giận mắng chửi đám thuộc hạ.
“Lũ ăn hại, có một đứa con gái cũng tìm không xong. Nó có thể chạy đi đâu khi cơ thể còn ngấm thuốc được chứ?”
“Chúng tôi vô dụng, xin ông chủ trách phạt.”
"Cút hết cho ta!” Lão tức giận bừng bừng, vớ lấy chai rượu quẳng về phía đám thuộc hạ. Chai thủy tinh vỡ toang, miểng văng tứ tung.
Khốn kiếp. Lão biết rõ là Thẩm Phiến giúp con ả Cố Hinh che giấu tung tích, nhưng quả thực lão đã cho người tìm kiếm vẫn không thấy. Bằng cách nào, bằng cách nào mà Thẩm Phiến giấu được một người đang sống sờ sờ?
Không có bằng chứng, không tìm được người, không thể đắc tội Thẩm gia. Robert đành ngậm ngùi lùi một bước.
Giờ lão chẳng biết ăn nói sao với vị kia.
Vài ngày trước Mạnh Uyển đến quán bar, tìm đủ mọi cách để gặp được Robert. Cô ngã giá với lão, nếu có thể tìm được người như mong muốn của cô, lão muốn bao nhiêu cô cũng trả. Robert trước nay chưa từng gặp cô gái nào gan dạ như vậy, dám một thân một mình đến tìm lão bàn chuyện làm ăn, lại không đem theo vệ sĩ nào. Với lão, chuyện tìm người vốn là sở trường có một không hai, đương nhiên lão không từ chối. Nhưng có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Có một người lão không thể đắc tội, người đó đã yêu cầu rằng, “Tôi muốn cô ta”, vậy nên dù phải dùng thủ đoạn đê tiện nhất, Robert cũng phải đưa Mạnh Uyển lên tận giường người đó.
Bây giờ e là khó xử đôi bên rồi.
…
Thẩm Phiến bật đèn, bước vào nhà vệ sinh. Anh ngồi xổm xuống dưới bồn rửa tay, mở cánh cửa ngăn âm tường ra.
Robert không thể ngờ được chính thiết kế nội thất của tòa nhà này đã phản lại lão.
Bên dưới lavabo được xây một cái bệ tủ rất lớn, phân nửa lộ ra phân nửa âm tường, mục đích dùng để đựng dụng cụ sửa chữa ống nước và các đồ linh tinh khác. Cửa tủ được sơn cùng màu với màu gạch lót nên nhìn sơ khó mà phân biệt được. Với diện tích nhỏ như vậy, chỉ có người nhỏ con mới chui vào vừa. Đám thuộc hạ của Robert cũng chẳng tinh mắt chút nào, bọn chúng lục soát khắp phòng mà chẳng hề để ý đến kết cấu này. Khả năng cao là bọn chúng không ngờ được nơi đó có thể giấu người.
Thẩm Phiến kéo cô gái mong manh ra ngoài, bế lên giường. Anh đứng nhìn Mạnh Uyển ngủ say mà chẳng biết nên làm gì với cô.
Vừa nãy nói chưa đâu vào đâu, cô gái này đã ngã vào lòng anh ngất xỉu. Chỉ cần nhìn cũng biết được, Robert đã dùng morphine với cô ấy. Với tình trạng hiện tại thì ít nhất phải đến sáng mai Mạnh Uyển mới có thể tỉnh dậy.
Tại sao Robert lại muốn bắt cô gái này? Cô ta rốt cuộc là ai?
Thẩm Phiến không có tâm trạng để ý nhiều như vậy, là ai cũng được, khi quyết định cứu cô thì anh biết rắc rối sẽ tìm đến mình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
“Con nghe.”
“Con biết rồi, sẽ giải quyết sạch sẽ.”
“Được, nếu con về thì phải mở khóa thẻ cho con đấy. Quân tử nhất ngôn!”
Thẩm Phiến thở dài, day trán với vẻ mệt mỏi. An quay sang nhìn người đang nằm trên giường, quyết định đưa cô rời khỏi đây. Dù sao nơi này vẫn là hang ổ của lão cáo già, ra khỏi đây mới đảm bảo an toàn cho cô ấy.
Thẩm Phiến hiên ngang bế Mạnh Uyển đi khỏi quán bar trong sự ngỡ ngàng của người khác. Rất nhanh đã tai vách mạch rừng, người của Robert đã chặn anh ở lối ra vào.
“Thẩm thiếu gia, mời cậu để người lại.”
“Đây là người của anh?” Thẩm Phiến nheo mắt, giọng lạnh lùng.
“Cô gái này đã được người khác nhìn trúng, anh không thể đắc tội người đó đâu.” Đám thuộc hạ ra sức ngăn cản.
Thẩm Phiến cười trừ: “Ở thành phố A cũng có người mà Thẩm gia không thể đắc tội? Thủ tướng? Đại biểu quốc hội hay chủ tịch nước? Còn không thì là ông trùm buôn lậu?”
“Không…”
“Vậy thì cút sang một bên, đừng có ngáng đường tôi. Cứ nói với Robert, người là do tôi đưa đi, muốn gì thì tới Thẩm gia tìm tôi.”
“Thẩm thiếu gia!”
Thẩm Phiến giả điếc, bế Mạnh Uyển đi thẳng một mạch ra khỏi quán bar. Tài xế của anh đã lái xe đợi sẵn trước cửa, anh nhẹ nhàng đặt Mạnh Uyển vào ghế sau rồi ngồi vào cùng.
“Thiếu gia… cậu dẫn theo cô gái nào vậy?”
Tên tài xế này coi như thân thiết với anh, đã lái xe cho anh mấy năm trời, nhưng chưa bao giờ hắn thấy anh cho cô gái nào ngồi vào trong xe riêng, hơn nữa còn là đi ra từ quán bar.
Thẩm Phiến hờ hững nhắm mắt, trả lời qua loa.
“Một cô gái đáng thương vừa nhặt được.”
“Hả?”
Đi ăn chơi mà cũng nhặt được mỹ nữ thì hắn cũng muốn!
“Hả cái gì mà hả, mau lái xe.”
“Cậu… cậu đi đâu ạ?”
“Về nhà riêng của tôi.”
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời xa trung tâm thành phố.
Nhà riêng của Thẩm Phiến cách trung tâm thành phố hơn mười lăm phút đi xe, là một căn biệt thự mini có sân vườn và hồ bơi.
Thẩm Phiến để cô gái mình vừa đưa về vào phòng ngủ cho khách. Bận bịu cả ngày, anh về phòng tắm một trận rồi lên giường, nhưng cả buổi trằn trọc không thể nhắm mắt.
Bọn họ nói anh là thằng vô dụng.
Bọn họ nói anh là tên thiếu gia ẻo lả chỉ biết ăn chơi.
Cả đời ba mẹ anh tích bao nhiêu công đức, cuối cùng sẽ bị hủy hoại trong tay một thằng trôi sông lạc chợ như anh. Nhưng bọn họ vẫn phải trố mắt ngưỡng mộ và thèm khát những thứ anh có được, vì cả đời này chưa chắc họ sẽ có.
Anh trai, chị gái… ngoài mặt đều ngon ngọt yêu thương, nhưng vừa trở mặt liền thành rắn rết không xương, cắn một cái chết tức tưởi.