Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì cô Mạnh trốn vệ sĩ trèo tường ra ngoài hết ba trăm sáu mươi ngày, năm ngày còn lại sẽ ở nhà ngủ nướng.
Vệ sĩ gác cổng rất bất lực, dĩ nhiên, người đau đầu mệt mỏi nhất là ba yêu quý của cô Mạnh. Nhưng bọn họ lại chẳng thể làm được gì để ngăn cản bước tiến của quý cô đây. Vì sao? Vì cô ấy là con gái cưng độc nhất của ngài phó chủ tịch Mạnh Phùng!
Mạnh Uyển là ái nữ cành vàng lá ngọc của phó chủ tịch tập đoàn Giác Kỷ, tính cách cực kỳ ngang bướng và kiêu ngạo, lắm lúc còn đanh đá như con mèo xù lông. Từ nhỏ đã học đủ loại quy tắc của giới thượng lưu, rất có khí chất thiên kim danh giá, nhưng do mất mẹ từ sớm nên được ông Mạnh nuông chiều vô cùng. Vì thế mà cô trở nên tùy tiện, mặc kệ cái gọi là quy tắc.
Nhìn thấy hình ảnh con gái như ngọc như ngà vắt ống quần đạp lên vai một tên vệ sĩ để leo lên hàng rào, chầm chậm trèo lên trên rồi cẩn trọng nhảy xuống bên bức tường phía bên kia thông qua camera. Trông gian nan làm sao, nhưng vẻ mặt Mạnh Uyển không hề tỏ ra khổ sở mà ngược lại còn cười nhăn nhở vẫy tay với camera và nói: "Ba yên tâm, con chơi đủ sẽ về!".
Bà vυ' nuôi đứng bên cạnh nheo mắt nhìn kỹ, thấy con trai Mạnh Thiều quỳ một chân dưới đất giúp tiểu thư bỏ trốn, trong lòng cảm thấy áy náy không thôi.
"Ông chủ, là tôi dạy con không nghiêm..."
Mạnh Phùng vuốt vuốt ria mép, nhoẻn miệng rồi lắc đầu. Ông ôn tồn nói:
"Cũng không thể trách Nhậm Thiều, là do tôi chiều chuộng con bé quá, nó ngày càng hư đốn."
"Tiểu thư còn nhỏ tuổi ham vui, bị gò bó trong dinh thự mãi sẽ cảm thấy ngột ngạt muốn trốn đi."
Mạnh Phùng thở dài, chống cây gậy được làm bằng bạc nguyên chất rời khỏi phòng giám sát.
Mạnh Uyển chẳng nhỏ bé gì nữa, đã sắp tròn hai mươi hai rồi, không bao lâu nữa đứa con gái mà ông hai tay nâng niu sẽ phải gả cho người ta.
Bây giờ cứ để con bé vui chơi thỏa thích...
...
Màn đêm tựa dải lụa đen óng bao trùm lấy thành phố A, khắp nơi các tòa nhà cao tầng lục tục lên đèn. Ánh sáng của đèn neon như hàng vạn hạt ngọc lấp lánh được đính trên dải lụa tạo thành một khung cảnh tráng lệ.
Quán bar lớn nhất ở thành phố A nằm ngay trung tâm đắt đỏ nhằm phô trương thanh thế. Ông chủ ở đó làm ăn rất khôn khéo, chỉ tiếp những vị khách thuộc giới thượng lưu. Cũng chẳng biết là ai đứng ở phía sau chống lưng cho lão hống hách ngang tàng.
Việc làm ăn của quán bar rất đa dạng, nhưng Mạnh Uyển quan tâm nhất là ông chủ ở đây có mối quan hệ rất sâu rộng. Khắp nơi trên đất nước này đều có người của lão, có thể nói cánh tay của lão không hề yên phận một chỗ mà từ lâu đã vươn đi rất xa.
Mạnh Uyển bận chiếc váy body màu đen và đôi cao gót mười centimet, dáng người thướt tha bước đi uyển chuyển vào trong quán bar.
Bên trong ánh đèn mờ ảo chiếu lên làn da trắng nõn mịn màng như ngọc, mái tóc đen óng bắt sáng như có thể phản quang. Vẻ đẹp kiều diễm mà có chút ranh ma khiến cho tên phục vụ vừa đi ra ngoài nhìn không chớp mắt. Hắn từng gặp rất nhiều quý cô xinh đẹp, nhưng nét đẹp của cô gái này rất quyến rũ.
“Thưa tiểu thư, mời cô cho tôi xem thẻ hội viên.”
Một tên đàn ông gác ở cửa cản Mạnh Uyển lại, cô lấy ra tấm thẻ vàng kim trong túi đưa cho gã xem. Gã liếc mắt một cái liền cúi đầu cung kính, mở cửa cho cô vào.
Bên trong không ồn ào như các quán bar thông thường, tiếng nhạc du dương và ánh đèn mờ lập lòe tạo cảm giác thư giãn, mùi rượu thượng hạng thoang thoảng khắp nơi.
Quầy pha chế nằm ở giữa, xung quanh là bàn dài hình chữ và bộ xô pha lớn.
Mạnh Uyển từng đến vài lần, cô quan sát thấy phần lớn đều là đám thiếu gia ăn chơi giàu nứt đố đổ vách, cũng có những người đến bàn chuyện làm ăn. Có một điểm chung là bên cạnh mỗi tên đàn ông đều có mấy cô ả đon đả õng ẹo, họ đều là gái bán thân ăn mặc rất gợi cảm, rất quyến rũ không khác gì hồ ly tinh. Đàn ông thích kiểu phụ nữ phóng túng vậy sao?
Một nhân viên phục vụ bước đến chào hỏi Mạnh Uyển, hắn nhận lệnh dẫn cô đến một căn phòng tách biệt nằm ở cuối dãy hành lang của tầng hai.
Mạnh Uyển đã đến lần thứ ba, nhưng lối đi đến căn phòng - nơi mà ông chủ quán bar ẩn náu rất ngoằn ngoèo, cô cố gắng quan sát và ghi nhớ nên rẽ hướng trái hay phải. Dù nơi này có an ninh nghiêm ngặt tới đâu, cẩn trọng là trên hết.
"Cố tiểu thư, mời vào.”
Nhân viên phục vụ mở cửa phòng, cúi đầu mời Mạnh Uyển.
Mạnh Uyển vừa vào bên trong, cánh cửa đóng sầm, căn phòng âm u tăm tối bỗng sáng đèn. Người đàn ông trung niên độ chừng ngoài năm mươi ngồi trên xô pha được đặt giữa gian phòng, lão vuốt bộ râu quai nón rậm rạp như rừng nhiệt đới, ngước mắt nhìn Mạnh Uyển. Ánh mắt lão mang theo sự dò xét quái dị khiến cô thấp thỏm trong lòng.
"Cố Hinh tiểu thư đến rồi, tôi chờ cô rất lâu.”
"Chào ông Robert.”
"Mời ngồi.”
Mạnh Uyển gật đầu, ngồi xuống chỗ đối diện Robert. Cô không đợi lão nói câu nào, liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Ông đã tìm được người rồi chứ?”
Robert cười phì một tiếng, chồm người lấy ly rượu trên bàn, giọng trầm trầm mà the thé vang lên từ phía lão.
"Cố tiểu thư hấp tấp quá, chúng ta cứ từ từ tán gẫu, không vội.” Nói đoạn, lão đưa ly rượu đến trước mặt Mạnh Uyển. "Uống một ly rồi nói.”
Mạnh Uyển đanh mặt, cô không có ý nhún nhường mà uống ly rượu lão Robert đưa, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của lão, e rằng không uống thì hắn sẽ không cho cuộc đối thoại này tiếp diễn. Mạnh Uyển miễn cưỡng cầm lấy ly rượu, nhấp môi.
Robert cười hềnh hệch trước vẻ ngây thơ như tờ giấy trắng của Mạnh Uyển.
"Cố tiểu thư khiến tôi thấy sảng khoái lắm. Được rồi, không đùa cô nữa. Người mà cô kêu tôi tìm, tôi đã tìm được rồi, có điều…”
Mạnh Uyển hồi hộp, cô biết Robert rất có năng lực trong việc tìm người, lão có hẳn một nhóm đội để làm việc này cơ mà.
"Điều gì?”
"Người cô cần tìm đã chết cách đây hai năm. Đây là thông tin lý lịch về con trai riêng của bà ta.”
Robert lấy ra một tệp tài liệu mỏng đưa cho Mạnh Uyển.
Cố Hoài Vĩnh. Mười bảy tuổi. Nam.