Kiều Nhu

Chương 7: Chột dạ

Ôn Hân nằm thẫn thờ được một lát thì có tiếng gõ cửa.

Cô uể oải lết thân mình đi mở cửa.

Ôn Diễn vừa mới vào nhà, nghe vợ mình nói rằng em họ cảm thấy không khỏe nên anh đến xem một chút.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Ôn Hân, anh hỏi:

“Sao thế? Vẫn còn mệt à?”

Ôn Hân nhìn anh họ mình chằm chằm, trên người anh vẫn còn mặc quần tây cùng áo sơ mi trắng, hẳn là chỉ vừa mới về đến.

Từ lúc cô vào phòng đến bây giờ cũng đã hơn mười lăm phút, rốt cuộc là anh và cô gái kia đã làm gì với nhau mà lâu như thế mới trở về!

Trong lòng Ôn Hân vô thức cảm thấy tức giận với Ôn Diễn.

Vì sao cô lại tức giận?

Chỉ một mình cô biết lí do đó là gì, nhưng chắc chắn không phải là tức giận thay cho Lê Lâm - chị dâu của cô.

Ôn Hân mím môi, giọng cô mang theo vài phần giận dỗi, biết rõ còn cố hỏi:

“Em ổn hơn rồi. Sao hôm nay anh về trễ thế? Không phải chỉ là ghé trung tâm thương mại mua vài thứ thôi sao? Em chờ anh lâu lắm luôn đấy!”

Ôn Diễn hơi khựng lại, anh vô thức sờ sờ mũi mình:

“Hôm nay không hiểu sao trung tâm thương mại hơi đông người, hơn nữa còn bị kẹt xe rất lâu nên đến giờ anh mới về đến nhà.”

Ôn Diễn chột dạ nghĩ đến việc lúc nãy lôi lôi kéo kéo với Kiều Nhu ở tầng hầm.

Cũng không biết cô có bỏ bùa mê gì cho anh hay không mà lúc nào anh cũng muốn mãi ở bên cạnh cô không rời.

Cũng có thể là do mấy hôm nay chỉ được sờ chứ không được làm, cho nên ham muốn tìиɧ ɖu͙© gia tăng.

Đương nhiên, Ôn Diễn cũng sẽ không nói cho Ôn Hân biết rằng anh bận đưa Kiều Nhu đi mua mấy món đồ lót gợi cảm nên mới về trễ đến vậy.

Anh theo thói quen xoa xoa tóc Ôn Hân một cách nuông chiều:

“Nếu đã không sao rồi thì ra ngoài ăn cơm đi. Chị dâu của em chuẩn bị đồ ăn ngon xong hết rồi đấy.”

“Em biết rồi.”

Nhìn bóng lưng của Ôn Diễn, Ôn Hân càng cảm thấy không vui.

Cùng chung sống với nhau dưới một mái nhà suốt mấy năm, Ôn Hân hiểu rõ được một vài động tác vô thức của Ôn Diễn.

Lúc nãy rõ ràng anh họ của cô đang chột dạ!

Mà càng khiến cô tức giận hơn, chính là vì bàn tay của Ôn Diễn.

Bàn tay mà anh vừa dùng để xoa tóc cô, chỉ chưa đầy nửa tiếng trước, bàn tay đó còn đang vói vào bên dưới váy của cô gái kia, sờ soạng nơi nhạy cảm giữa hai chân của cô gái kia!

Ôn Hân cố nén giận.

Cô nhất định phải tìm ra ả tiểu tam kia là ai mới được!

***

Trên bàn ăn.

Những món ăn ngon mắt, những ngọn nến xinh đẹp, một bó hoa hồng đỏ thắm cùng với một chai rượu vang đỏ khiến cho không gian trở nên lãng mạn hơn.

Ôn Diễn nâng ly rượu lên, ánh mắt đong đầy tình cảm, giọng điệu dịu dàng nói với Lê Lâm:

“Chúc mừng kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng chúng ta. Cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh anh trong suốt những năm qua, cảm ơn em vì đã hi sinh thật nhiều cho gia đình của chúng ta. Đời này có em và có con, chính là điều tốt đẹp nhất đối với anh.”