Tối 10 giờ tại biệt thự nhà họ Lạc.
"Cô chủ, cậu chủ vẫn chưa về, cậu ấy không cho phép ai vào phòng của mình đâu." Dì Lâm, người giúp việc nhà họ Lạc, do dự khuyên can: “Trái cây có thể đợi đến khi cậu ấy về rồi ăn cũng được."
Cách dì Lâm một bước chân, một cô gái thân hình mảnh mai, hơn 20 tuổi, sở hữu gương mặt cực kỳ xinh đẹp, lông mày thanh tú, mũi cao, da trắng như tuyết đứng đó, chỉ có điều sắc môi hơi nhợt nhạt một cách bệnh tật.
Nhưng hiện giờ cô gái không nghe lời khuyên can của dì Lâm mà chau mày nói: "Mấy hôm trước cháu đã làm sai chuyện khiến anh trai giận dỗi, đây là trái cây cháu mang qua để xin lỗi anh ấy, sao dì lại ngăn cản cháu?"
Từ nhỏ dì Lâm đã làm việc trong nhà họ Lạc nên tất nhiên biết cô Lạc Khanh mới đến này là món nợ phong lưu mà ông chủ để lại bên ngoài từ mấy năm trước, gần đây đột nhiên tự tìm đến cửa rồi không rời đi nữa.
Nghe nói khi mẹ cô ấy mang thai đã bị suy dinh dưỡng, nên thể trạng của Lạc Khanh vẫn luôn không tốt lắm, trông có vẻ ốm yếu bệnh tật. Ông chủ cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt, dù sao nhà họ Lạc cũng không giàu nghèo gì miệng ăn này, nên hiện giờ cô chủ đã hoàn toàn coi mình như người nhà.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết." Cô gái có vẻ rất bất mãn với thái độ của bà ấy, giọng điệu rất khó chịu: “Dì đừng xen vào chuyện của cháu."
Nói rồi, cô liền bưng khay trái cây lên lầu.
Dì Lâm thở dài, vẫn quay đầu gọi điện cho cậu chủ Lạc Dư Tề.
Lạc Dư Tề nghe xong thì cười lạnh: "Cứ để cô ta vào."
Lạc Khanh đang bưng khay trái cây lên lầu kia nhẹ nhàng thở phào, nhớ lại lời thoại và biểu cảm của mình, không sót một câu nào, đủ chuyên nghiệp!
Lạc Khanh là một bia đỡ đạn chuyên nghiệp, nói cách khác là chuyên đảm nhận vai trò bia đỡ đạn cho nhân vật chính trong các thế giới vị diện của sách. Từ sự bất an lo sợ trước đây đến sự thuần thục bây giờ, cô chỉ mất có năm năm.
Trong năm năm qua, cô đã xuyên vào vô số cuốn sách, hoàn thành vô số nhiệm vụ, giờ đây cuối cùng cũng đạt chỉ tiêu, sắp được nghỉ hưu!
Nghĩ đến việc mình là người trẻ tuổi nhất trong số các nhiệm vụ giả nghỉ hưu, cô cảm thấy rất tự hào.
Hiện giờ cô đang thực hiện một trong ba nhiệm vụ cuối cùng trước khi nghỉ hưu, đó là làm bia đỡ đạn trong cuốn tiểu thuyết hào môn này.