Tô Hang hô to với bóng lưng Tư Vinh: “Người anh em yên tâm! Thằng ranh Mộc dám kiếm chuyện với cậu, tôi nhất định làm cậu ta ở trường học không có chỗ đúng!”
Âm thanh hệ thống mỉa mai vang lên bên tai Mộc Nhan: “Không nghĩ tới 001 còn biết trước mặt nữ sinh phải lịch lãm phong độ! Rất có tiềm lực, bổn hệ thống xem trọng cậu nha!”
Hệ thống gà tặc lưỡi cười khiến Mộc Nhan nhíu mày.
Cố Tiêu Tiêu bình phục tâm tình, lại biến về sức sống tràn đầy: “Hôm nay tôi mới chuyển tới, bàn học không cần dọn đâu. Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã giúp!”
Hai người thân thiết làm bạn học trong lớp cười nhạo: “Nghe nói Cố Tiêu Tiêu nhận trợ cấp, bây giờ gặp được Mộc Nhan, chính là vịt con xấu xí chơi với cô bé lọ lem!
Hai người đó tính toán ôm than sưởi ấm sao?”
Lời này vừa nói ra, lập tức lớp học bộc phát ra tiếng cười vang.
Cố Tiêu Tiêu bị tiếng cười kia sợ tới mức không biết làm sao, không nghĩ tới chỉ nói cảm ơn với Mộc Nhan những người này lại nhục nhã bọn họ.
Cố Tiêu Tiêu giận đến đỏ mặt, ngày đầu tiên tới lớp bị đám người này hung hăng dẫm lên lòng tự trọng.
“Các người!”
Cố Tiêu Tiêu muốn xông lên lý luận.
Mà lúc này, đột nhiên phát ra âm thanh thật lớn làm lớp học nháy mắt quay về an tĩnh.
Mộc Nhan nhìn theo tầm mắt mọi người.
Một thiếu niên sắc mặt tối tăm nhìn chằm chằm mọi người.
“Là nam chủ Triệu Kha! Không nghĩ tới ngày đầu nữ chủ chuyển tới, đã chơi màn anh hùng cứu mỹ nhân!”
Hệ thống kích động nhắc nhở thân phận nam sinh trước mặt nhưng Mộc Nhan lại không đem tâm tư đặt ở trên người hệ thống.
Bởi vì, tầm mắt này quá quen thuộc, vừa rồi ở sân thể dục, tầm mắt này theo dõi mình.
Như là rắn độc nhìn chằm chằm con mồi.
Bây giờ nghĩ lại, tầm mắt kia hẳn là nhìn Cố Tiêu Tiêu.
“Chuông học đã vang lên, mọi người an tĩnh.”
Dứt lời, lớp học lặng ngắt như tờ.
Tuy rằng Triệu gia giúp đỡ Cố Tiêu Tiêu nhưng hiếm khi lộ mặt, bởi vậy Cố Tiêu Tiêu cũng không biết thân phận Triệu Kha.
Mộc Nhan tiến lên hai bước, đem Cố Tiêu Tiêu chắn phía sau.
Mộc Nhan bình tĩnh nhìn về phía Triệu Kha: “Vừa rồi may có lớp trưởng ra tay cứu giúp.”
Nhưng Triệu Kha không thèm liếc cậu một cái, ngược lại tầm mắt nhìn chằm chằm Cố Tiêu Tiêu
Thấy Mộc Nhan nói cảm ơn Triệu Kha, Cố Tiêu Tiêu tự nhiên xem Triệu Kha là “Người tốt”.
“Xin chào, tôi là Cố Tiêu Tiêu, sau này hy vọng có thể chiếu cố nhiều hơn!”
Triệu Kha cúi đầu nhìn ngón tay Cố Tiêu Tiêu trắng nõn, chậm rãi nắm lấy: “Xin chào, tôi là Triệu Kha, là lớp trưởng, về sau có vấn đề gì thì tới hỏi tôi.”
Dứt lời, ánh mắt xuyên thấu qua mắt kính quét về phía Mộc Nhan, ý vị cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Mộc Nhan đứng tại chỗ nhìn hai người ở chung, trong lòng nhất thời quái dị.
Nhưng không có kinh nghiệm, không nghĩ ra nguyên nhân.
“Quá tốt rồi! Cảm ơn bạn học Triệu Kha!”
Bộ dáng Cố Tiêu Tiêu đơn thuần giống như một con thỏ vào nhầm hang ổ bầy sói, không hợp cái lớp này.
“Nếu mới chuyển tới, không bằng ngồi bên cạnh tôi.”
“A? Như vậy không tốt lắm đâu.” Cố Tiêu Tiêu nghe vậy không biết làm sao quay đầu lại nhìn phía Mộc Nhan.
“Mộc Nhan tính tình không tốt, vừa rồi cậu cũng thấy.”
Nghe vậy, trong mắt Cố Tiêu Tiêu hiện lên do dự: “Mộc Nhan không giống loại người đó, là người tốt.”
Triệu Kha nghe vậy nhìn về phía Mộc Nhan, nói: “Nhưng cậu ta gây chuyện cũng là sự thật.”
Phông nền Mộc Nhan lên tiếng, cậu đi tới đối diện Triệu Kha, hai phong cách khác biệt đối lập nhau.
Diện mạo Mộc Nhan kinh diễm, hơn nữa chiều cao chiếm ưu thế thế không làm cậu ở kém cỏi trước mặt nam chủ, thậm chí khí chất lạnh lẽo che lấp Triệu Kha.