Tiểu Sư Muội Là Bảo Bối Của Thiên Đạo

Chương 30

"Nha đầu này, sao lại nói chuyện báo thù gϊếŧ người giống như ăn cơm uống nước thế, đâu phải chuyện dễ dàng như vậy." Tuy nói vậy, nhưng trên mặt nàng ấy lại lộ ra nụ cười nhẹ nhõm hiếm thấy.

Năm năm qua, kim đan bị hủy, tâm ma quấn thân, mối tình kia đã hủy hoại cả cuộc đời nàng ấy, ngay cả đôi tay từng cầm kiếm đầy khí phách cũng bị phế bỏ gân tay, buộc phải từ bỏ con đường kiếm tu, tuyệt vọng chuyển sang tu luyện đan đạo.

Nàng ấy hận! Nàng ấy hận không thể xông vào Ma Vực gϊếŧ chết đôi gian phu da^ʍ phụ kia!

Nhưng hiện thực tàn khốc bày ra trước mắt, đôi gian phu da^ʍ phụ kia vẫn ung dung tự tại, còn nàng ấy lại trở thành phế vật bị người người xa lánh... Đồng môn Vạn Kiếm Tông khinh thường nàng ấy là yêu nữ không biết xấu hổ, các vị trưởng lão trách cứ nàng ấy đừng gây thêm phiền phức cho tông môn, đại sư huynh cùng môn thì luôn dịu dàng khuyên nhủ nàng ấy hãy quên hết mọi chuyện... Nhưng đó đều không phải là điều nàng ấy muốn.

Cho đến khi một câu nói của tiểu sư muội đã thắp lại ngọn lửa kiếm tu đã nguội lạnh trong lòng nàng ấy.

Gϊếŧ chết tên tra nam đó!

Năm năm... Nàng ấy trốn trong căn phòng tối tăm, biến thành kẻ chỉ biết chế tạo độc dược, trong lòng chất chứa hận thù muốn đầu độc cả thiên hạ, nàng ấy thậm chí còn quên mất mình từng là một kiếm tu...

Gϊếŧ hắn!

Vừa nảy sinh ý nghĩ này, Thời Cầm Tâm liền cảm thấy trái tim tĩnh mịch của mình chấn động.

“Tiểu sư muội, cảm ơn muội!”

Thiên Ninh: “???”

Tay đang gặm cánh gà khựng lại.

Không phải chứ... Tam sư tỷ lại muốn nổi điên nữa rồi sao?

Bây giờ ngay cả thời gian chờ ăn xong đồ ăn cũng không có sao? Nàng còn chưa ăn xong con gà này đâu!

“Ta sở dĩ trở thành luyện đan sư chuyên về độc dược, chính là muốn nhìn những kẻ ta ghét sống không bằng chết, phải nhận hết tra tấn rồi tắt thở, nhưng dù vậy ta vẫn không cảm thấy thoải mái...”

Nàng ấy càng nói, Thiên Ninh càng thêm căng thẳng, luôn trong tư thế sẵn sàng ứng phó với cơn điên bất chợt của đối phương!

“Bây giờ nghĩ lại, sao có thể không rút kiếm chém gϊếŧ cho thống khoái! Tiểu sư muội, ta quyết định rồi, ta phải cố gắng, một lần nữa cầm kiếm!”

Ánh mắt Thời Cầm Tâm sáng rực nhìn Thiên Ninh, nàng ấy biết tiểu sư muội này là một cô nương ngoan ngoãn, không giống như tiện nhân Ngũ sư muội trước kia, suốt ngày bày ra vẻ lả lơi câu dẫn nam nhân.

Mượn lời tứ sư đệ mà nói, rõ ràng Ngũ sư muội chỉ cần một kiếm là có thể đâm chết một con heo, vậy mà trước mặt bọn họ lại tỏ vẻ yếu đuối, không thể tự lo liệu cho bản thân.

Vì bóng ma tâm lý mà tiện nhân kia để lại, Thời Cầm Tâm luôn có thành kiến với nữ nhân, đặc biệt là tiểu sư muội mới đến này... Phải biết rằng, năm xưa nàng ấy cũng từng đối xử chân thành với Ngũ sư muội, kết quả lại nhận lấy kết cục thê thảm.

Nhưng tiểu sư muội không giống với Ngũ sư muội trước kia! Cách tiểu sư muội ở chung với đại sư huynh, tứ sư đệ mới là cách sư huynh muội bình thường ở chung với nhau.

Hơn nữa nàng ấy nhận ra rõ ràng, mấy lần nàng ấy không khống chế được bản thân ra tay, tiểu sư muội đều chỉ né tránh, không hề ra tay phản kháng, sợ làm nàng ấy bị thương!

Đúng là một đứa trẻ ngoan mà!

Thiên Ninh nào biết tam sư tỷ đang tự mình cảm động, nàng đã sợ đến tận cổ họng rồi, chỉ lo đối phương lại nổi điên.

Hơn nữa tam sư tỷ lại am hiểu dùng độc, hiện tại mỗi lần ăn xong, Thiên Ninh đều phải uống một viên giải độc đan, đề phòng bất trắc...

Ánh mắt Thời Cầm Tâm càng dịu dàng, Thiên Ninh càng sợ hãi!

May mắn thay, mấy ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra, họ bình an vô sự đến đích.

Lần này, số người đến bí cảnh mới của Phù Tiên Tông không nhiều, một mặt là vì nguy hiểm trong bí cảnh mới rất khó lường, sáu đại tông môn và tám đại gia tộc sẽ không dễ dàng để đệ tử mạo hiểm, mặt khác nghe nói bí cảnh lần này chủ yếu dành cho luyện đan sư, cơ duyên bên trong không nhiều lắm, chủ yếu là nơi sinh trưởng của rất nhiều linh thực quý hiếm.

Thiên Ninh theo Thời Cầm Tâm tìm một quán trọ để nghỉ chân.

Thời Cầm Tâm sợ nàng đói bụng, bèn gọi tiểu nhị mang lên một số món đặc trưng, sau đó cẩn thận gỡ xương cá, bóc vỏ tôm cho Thiên Ninh.

"Tiểu sư muội ăn nhiều một chút, muội còn đang tuổi ăn tuổi lớn."

Thiên Ninh thật sự rất yêu quý tam sư tỷ!

Nếu nàng là nam nhân, nhất định đã cưới tam sư tỷ từ lâu rồi!

Đang ăn thì có một đám người ồn ào đi vào.

Thiên Ninh không ngẩng đầu lên, chuyên tâm ăn cơm.

Vất vả lắm mới đến nơi, còn mấy ngày nữa bí cảnh mới mở ra, rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi để xem thoại bản, nàng đã lên kế hoạch xem quyển nào rồi.

Nhưng bầu không khí yên bình của hai sư tỷ muội đã bị phá vỡ, trong số những tu sĩ vừa tiến vào hình như có người quen biết Thời Cầm Tâm, người nọ hất văng đĩa cá quế chiên giòn mà tiểu nhị đang bưng lên, sau đó ung dung ngồi xuống đối diện Thiên Ninh, ngữ khí đầy mỉa mai.

"Đây chẳng phải là Thời sư tỷ của Vạn Kiếm Tông sao? Sao sư tỷ không ở Hộ Kiếm Sơn mà nghiên cứu độc dược nữa, lại rảnh rỗi đến đây vậy?" Giọng điệu không mấy thiện chí này hiển nhiên là có thù oán với tam sư tỷ.

Thiên Ninh khẽ ngẩng đầu lên, chú ý đến người nam nhân ngồi đối diện, tay áo bên trái trống rỗng, chỉ có tay phải là lành lặn.

Người này mất cả một cánh tay.

Phát hiện Thiên Ninh đang nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của mình, người nam nhân không những không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Vị sư muội này sợ hãi sao? Chính là do hảo sư tỷ bên cạnh muội làm đấy!"