Tiểu Sư Muội Là Bảo Bối Của Thiên Đạo

Chương 25

Văn Nhân phủ.

Văn Nhân Tuyết cố ý kể cho Văn Nhân phu nhân nghe chuyện Thiên Ninh có nhiều bảo bối như thế nào. Hai người họ cùng với đại trưởng lão, tập hợp một nhóm thúc bá có thực lực mạnh mẽ trong tộc, trong đó có cả cường giả Hóa Thần kỳ, tất cả chỉ vì muốn cướp đoạt những thứ trong tay Thiên Ninh.

Tuy nhiên, khi cả đám người hùng hổ kéo đến nơi thì người đã đi rồi, viện không một bóng.

Nha hoàn thật thà nói với họ: "Lục tiểu thư nói là đi trước đến Vạn Kiếm Tông."

Mọi người: "……"

Tiểu nha đầu này thật lanh lợi, chạy trốn cũng thật nhanh.

Văn Nhân Tuyết không tin: "Lục muội muội, nàng ấy không phải là không được Vạn Kiếm Tông tuyển chọn sao?"

".... Là Lục tiểu thư chính miệng nói với nô tỳ." Nha hoàn trung thực đáp lời.

"Sao có thể! Nàng ta rõ ràng đã làm phụ thân nổi giận, lúc về nhà tức đến mức không thèm bước vào cửa……" Có lẽ là do hôm nay chịu quá nhiều đả kích, Văn Nhân Tuyết ngay cả vẻ ngoài giả tạo cũng không muốn duy trì nữa, nàng ta chỉ muốn nhanh chóng cướp lấy những bảo bối mà Thiên Ninh đang có!

So với những đồ vật mà Long tộc ban tặng cho Thiên Ninh, thì mấy thứ đồ vật vặt vãnh do Long Dạ và Long Hàn tặng vì muốn lấy lòng nàng ta, thật sự không đáng để tâm đến.... Thế nên nàng ta mới có thể ghen tị như vậy!

"Ta lập tức gửi tin tức cho sư tôn để hỏi thăm!" Nàng ta không tin Thiên Ninh thật sự vào được Vạn Kiếm Tông.

Nếu Thiên Ninh có Vạn Kiếm Tông bảo vệ, vậy thì Văn Nhân gia sẽ không thể dễ dàng ra tay cướp đoạt những thứ tốt trong tay nàng!

Mãi cho đến khi nhận được hồi âm từ Tần Minh Thành, Văn Nhân Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Sư tôn nói Thiên Ninh quả thật đã vào Vạn Kiếm Tông, nhưng là vào Hộ Kiếm Sơn.

Lũ phế vật ở Hộ Kiếm Sơn căn bản không đáng sợ.

Sư tôn còn bảo nàng ta yên tâm, hắn nhất định sẽ giúp nàng ta trút giận, không để Thiên Ninh sống yên ổn!

Văn Nhân Tuyết trong lòng vui sướиɠ hơn hẳn. Ai cũng biết trưởng lão trên danh nghĩa của Hộ Kiếm Sơn đã hôn mê 5 năm, sống dở chết dở, mấy tên đệ tử thân truyền lại càng điên khùng, phế vật, còn có kẻ là phản đồ đọa ma.

Chỉ cần sư tôn ra tay, một tên đệ tử mới nhập môn như Thiên Ninh chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi!

Đến lúc đó, xem nàng còn dám kiêu ngạo trước mặt nàng ta như thế nào....

Về việc Thiên Ninh có thể vào được Vạn Kiếm Tông, Văn Nhân Tuyết không nghĩ nhiều. Hộ Kiếm Sơn vốn đã phế bỏ, chắc chắn là cha nàng ta đã dùng tiền để mua chuộc các trưởng lão Vạn Kiếm Tông, điều này cũng giải thích cho những chuyện xảy ra sau đó.

Quả nhiên là nữ nhi thân sinh!

Văn Nhân Tuyết thầm nghĩ.

Dựa vào tình máu mủ, cho dù Văn Nhân gia chủ có ghét bỏ Thiên Ninh đến đâu, cuối cùng vẫn ra tay giúp đỡ.

Nhưng đã vào Vạn Kiếm Tông, sẽ chẳng còn ai giúp đỡ Thiên Ninh nữa!

Nếu sau này tiến vào bí cảnh, người chết ở bên trong, bảo vật trên người cũng sẽ không cánh mà bay, cũng chẳng liên quan gì đến nàng ta....

Nghĩ như vậy, oán khí trong lòng Văn Nhân Tuyết vơi đi không ít, chỉ là nhớ đến những uất ức mà nàng ta phải chịu đựng trong khoảng thời gian Thiên Ninh trở về phủ, điều mà mười lăm năm qua ở Văn Nhân phủ chưa từng xảy ra, vẫn khiến nàng ta khó chịu vô cùng.

Hôm đó, một đám người bất lực trở về từ trong viện của Thiên Ninh, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Con dê béo đã đến miệng rồi lại chạy mất....

Hôm nay, Văn Nhân Yến, con thứ hai của Văn Nhân gia, trở về từ Đan Đỉnh Tông. Thật hiếm khi ba huynh muội họ tụ họp đông đủ.

Văn Nhân Dương thấy sắc mặt Văn Nhân Tuyết không tốt liền an ủi: "Muội muội yên tâm. Ta tuyệt đối không tin những lời xin lỗi giả tạo mà nha đầu kia viết trong thư đâu, trong lòng ta muội muội tuyệt đối không phải loại người âm hiểm độc ác như vậy!"

Văn Nhân Tuyết: "……"

Văn Nhân Tuyết rất muốn nói với tứ ca, nếu không biết an ủi thì có thể ngậm miệng lại.

Với hình tượng mà nàng ta luôn duy trì bên ngoài, căn bản sẽ không ai nghĩ đến hướng đó.

Văn Nhân Tuyết: "Tứ ca! Ta vĩnh viễn không cần huynh phải lo lắng đâu!"

Văn Nhân Dương: "???"

"Để ta xem ai dám chọc giận tiểu công chúa của chúng ta như vậy?" Một người thiếu niên mặc áo trắng thêu hoa văn, tóc búi nửa đầu, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Nhìn thấy người đến, Văn Nhân Tuyết giận dỗi làm nũng nói: "Nhị ca! Huynh xem tứ ca kìa!"

Văn Nhân Yến tuấn tú, trên mặt lộ ra nụ cười cưng chiều, đưa nhành hoa đào đang nở rộ nhất trong tay cho Văn Nhân Tuyết, đôi môi mỏng thường ngày lạnh lùng, lúc này lại cong lên: "Nhị ca hái nhành hoa đào đẹp nhất trong viện tặng cho Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cười một cái, đừng giận nữa được không?"

"Vẫn là nhị ca tốt nhất..."

Văn Nhân Yến theo thói quen mặc kệ muội muội đang dựa vào người mình nói những lời nũng nịu.

"Nhị ca, muội thật sự chỉ muốn hòa thuận chung sống với Lục muội muội, dù sao Lục muội muội cũng đã chịu nhiều khổ cực bên ngoài.... Nhưng muội không ngờ Lục muội muội lại oán hận muội như vậy, còn bắt muội và tứ ca quỳ xuống…"

"Tuyết Nhi yên tâm, nha đầu đó chỉ là kẻ ngu ngốc. Nhị ca sẽ thay muội dạy dỗ nha đầu kia."

"Thật sao nhị ca! Nhưng Lục muội muội biết mình gặp rắc rối, hiện tại đã trốn đến Vạn Kiếm Tông. Nhị ca đang ở Đan Đỉnh Tông, e là không thể giúp muội..."

"Muội muội ngốc, muội đã từng nghe câu "có tiền có thể sai khiến quỷ thần" chưa?" Trong mắt Văn Nhân Yến tràn đầy yêu thương.

Trong lục đại tông môn, Đan Đỉnh Tông có thể nói là tông môn giàu có nhất.

Cho dù bản thân hắn không thể tự mình đến Vạn Kiếm Tông để trút giận thay muội muội, nhưng sai khiến đám kiếm tu nghèo kiết xác kia thì có gì khó? Chỉ cần cho đủ chỗ tốt, sẽ có không ít kẻ tranh nhau thay hắn đi dạy dỗ cái nha đầu đến từ hạ giới kia.

"Tuyết Nhi cứ yên tâm, nhị ca nhất định sẽ giúp muội trút giận."

"Muội biết ngay nhị ca là tốt nhất!"