Tiểu Sư Muội Là Bảo Bối Của Thiên Đạo

Chương 15

Trước khi đám nha hoàn trở về, trong sân viện của Thiên Ninh đã có khách không mời mà đến.

Lại là Văn Nhân Tuyết và Văn Nhân Dương dẫn theo hai con rồng kia.

Văn Nhân Dương vừa vào cửa đã lớn giọng chất vấn: "Ngươi rốt cuộc đã làm gì mà khiến cha tức giận như vậy?!"

Thiên Ninh nghe không hiểu lời hắn ta nói.

"Trong đầu ngươi toàn nước à?"

Nàng nhìn hắn với ánh mắt như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ.

Văn Nhân Dương vốn nóng tính, sao chịu được thái độ này, hắn đến đây là để gây khó dễ cho Thiên Ninh, làm sao có thể để nàng sống yên ổn được!

"Ta biết ngay mà, Vạn Kiếm Tông sẽ không bao giờ nhận loại phế vật như ngươi, cha nhất định là vì chuyện này mới tức giận!"

Hắn ra vẻ ta đây thông minh lắm, tự cho là mình đã đoán trúng mọi chuyện, khiến người ta nhìn mà chán ghét.

"Văn Nhân Dương, ngươi bị điên à?"

Thiên Ninh không thèm liếc hắn lấy một cái, tự mình sắp xếp lại mấy lá bùa vừa vẽ lúc nãy.

Nàng mới chuyển đến đây có mấy hôm, giờ lại phải dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng, thật là phiền phức mà.

"Ngươi nói cái gì?!"

Văn Nhân Dương tức giận đá một cái vào chiếc rương lớn bên cạnh.

Vốn chỉ muốn trút giận, nhưng không ngờ chiếc rương rách nát kia lại cứng đến vậy, không biết được làm bằng gì? Văn Nhân Dương đá một cái, đau đến mức suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt, da mặt co giật liên tục, cảm giác như chân sắp sưng thành móng heo rồi!

"Ngươi, ngươi……!!"

Ngay lúc Văn Nhân Dương sắp phát điên, một giọng nữ ôn nhu vang lên, kịp thời ngăn cản cuộc xung đột sắp xảy ra.

"Muội muội, tứ ca chỉ là lo lắng cho muội và phụ thân có phải đã xảy ra mâu thuẫn gì không, không có ý gì khác đâu." Văn Nhân Tuyết ra vẻ như một người tỷ tỷ tốt bụng muốn hòa giải mâu thuẫn giữa hai người: "Muội muội không nên nói như vậy, tứ ca sẽ buồn đấy."

"Muội muội, muội nên xin lỗi tứ ca mới phải."

Từ lúc Văn Nhân Dương đá vào rương đồ của mình, Thiên Ninh đã ngừng động tác trên tay.

Nàng không ngờ Văn Nhân Tuyết lại ghê tởm đến vậy!

Ỷ vào có Văn Nhân Dương và hai tên kia chống lưng nên muốn làm gì thì làm...

Chỉ vì nàng trông dễ bắt nạt sao?

Rõ ràng từ đầu đến cuối, Thiên Ninh chưa từng chủ động trêu chọc nàng ta, vậy mà đối phương lại cứ dính chặt không buông.

Thiên Ninh không phải là người dễ bị bắt nạt.

Trước giả nai, sau lộ đuôi cáo, đã gây chuyện đến tận cửa rồi, vậy thì đừng trách nàng ra tay.

Thiên Ninh buông đồ trong tay xuống, bước lên phía trước.

Lúc này, gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên lạnh lùng vì tức giận.

"Muội muội, ta biết muội không phục, nhưng đã sai thì nên..."

"Bốp!!"

Chưa để nàng ta nói hết câu, thiếu nữ gầy yếu trước mặt, dáng người thấp hơn Văn Nhân Tuyết một chút, đã giáng cho nàng ta một cái bạt tai!

Tất cả mọi người đều sững sờ!

Hoàn toàn không kịp phản ứng.

Ngay cả Văn Nhân Tuyết cũng không ngờ Thiên Ninh lại dám đánh vào mặt nàng ta trước mặt mọi người!

"A a a! Ngươi, ngươi... Ngươi dám làm vậy!"

Sự thật chứng minh, cái tát này rất hiệu quả, Văn Nhân Tuyết tức giận đến mức quên cả giả nai.

Giọng nói cũng không còn nhỏ nhẹ như trước nữa.

Nhưng đáp lại nàng ta lại là một cái tát nữa.

"Bốp!!"

Hai bên má cân xứng.

Thiên Ninh rất hài lòng với tác phẩm của mình.

Tâm trạng không tốt thì phải trút giận lên người xấu, hai cái tát này giáng xuống, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

Nàng thì thoải mái, nhưng Văn Nhân Tuyết sắp phát điên rồi!

Chưa từng có ai dám đối xử với nàng ta như vậy!

Nàng ta rất quan tâm đến khuôn mặt của mình! Nha đầu chết tiệt kia lại dám đánh vào mặt nàng ta!

Hai con rồng kia và Văn Nhân Dương cũng hoàn hồn sau cú sốc.

Long Dạ, tiểu Thái tử Long tộc, là người phản ứng đầu tiên, đáy mắt lóe lên sát ý, nháy mắt đã lao đến trước mặt Thiên Ninh: "Tìm chết!"

Dám ra tay làm tổn thương nữ nhân của hắn!

Thiên Ninh chỉ khẽ gọi: "Tiểu Bạch."

Con mèo trắng vốn đang ngủ say trên giường, mặc kệ đám người kia ồn ào náo loạn, bỗng chốc nhảy phắt xuống giường.

Ngay sau đó, linh khí trong sân bắt đầu dao động, một cỗ uy áp mạnh mẽ như núi đá ép xuống, cho dù là Long Dạ, sống lưng thẳng tắp cũng bị ép phải cúi xuống, dòng máu Long tộc cao ngạo trong cơ thể lại run rẩy muốn quỳ xuống...

Thân hình con mèo trắng không ngừng biến lớn, chỉ trong chốc lát, đã hóa thành một con bạch hổ, trực tiếp vỗ một cái, đánh bay tiểu thái tử đang định ra tay ra khỏi phòng!

"Phụt!" Máu tươi từ miệng Long Dạ phun ra.

Hắn ngã nhào ra giữa sân, thảm hại như một con chó chết bên đường.

Cảnh tượng này khiến cho Văn Nhân Dương và Long Hàn đang định ra tay để an ủi Văn Nhân Tuyết lập tức chùn bước.

Con bạch hổ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Chỉ với một đòn, đường đường là tiểu Thái Tử điện hạ của Long Cung mà lại bị đánh trọng thương!

Linh thú? Thiên thú?... Hay là Thần thú?

Không, Thần thú cực kỳ hiếm thấy, sao có thể dễ dàng bị một tiểu nha đầu ký khế ước được.

Nhưng Long Dạ thân là tiểu Thái Tử, trong người mang huyết mạch hoàng thất Long tộc, cũng được coi là cấp bậc Thần thú, vậy mà lại dễ dàng bị đánh bại như vậy!

"Dạ ca ca! Ngươi... Sao ngươi có thể làm Dạ ca ca bị thương chứ!" Văn Nhân Tuyết sợ hãi co rúm người lại, không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

Thiên Ninh đưa tay vuốt ve bộ lông xù xù của Tiểu Bạch, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Văn Nhân Tuyết, khóe môi cong lên nụ cười rạng rỡ:

"Không đánh hắn, chẳng lẽ lại đánh ngươi sao?"

Cô nương nhỏ nhắn với gương mặt xinh xắn đáng yêu, lời nói ra lại tàn nhẫn như ác quỷ đến từ địa ngục.

"Không... Đừng làm tổn thương ta..." Văn Nhân Tuyết cảm thấy một luồng hàn ý lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nàng ta thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến Long Dạ đang thoi thóp trên mặt đất, vội vàng núp sau lưng Văn Nhân Dương và Long Hàn.

Văn Nhân Dương và Long Hàn cũng chẳng khá hơn là bao, vừa chạm phải ánh mắt màu hổ phách của con bạch hổ, hai chân đã run lên bần bật.

Thiên Ninh hài lòng nhìn ba người sắp không chịu nổi nữa mà quỳ xuống, nàng thản nhiên hỏi: "Giờ thì có thể nói chuyện bình thường được chưa?"