Vạn Người Ghét Của Lớp Quý Tộc

Chương 30

"Cất tiền trên bàn đi." Kỳ Yến chỉ vào mấy tờ tiền giấy mỏng tang, "Anh giữ lấy mua kẹo mà ăn."

"Cảm ơn." Lâm Vũ không khách sáo, lập tức đưa tay cất hai nghìn tệ vào ba lô, kéo khóa lại, sợ rơi mất.

Kỳ Yến nhìn chằm chằm vào hành động của Lâm Vũ, giọng nói pha chút ý cười: "Nhà anh làm gì vậy, nghèo đến mức này sao, anh còn đang đi học, bố mẹ không nuôi anh à?"

"Chết rồi." Lâm Vũ cất ba lô xong, tiếp tục cho thịt vào miệng.

"Hóa ra là trẻ mồ côi." Kỳ Yến bẻ ngón tay, điểm lại những "vinh dự" của Lâm Vũ, "Bảo sao anh vừa phải nhặt rác, vừa phải đi tiếp rượu, đến cả tiền sách vở cũng phải nhờ cả lớp quyên góp."

Lâm Vũ không muốn nghe đối phương nhấn mạnh chuyện cậu nghèo khó, vừa gật đầu cho qua chuyện, vừa tiếp tục ăn, coi như là cách để chuyển sự chú ý.

"Anh lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, kỳ thực chỉ là kẻ vì tiền mà có thể tùy ý sai khiến." Kỳ Yến oán trách, "Nếu không thì sao lại đi làm cái việc tiếp rượu đó chứ."

Lâm Vũ hoàn toàn không bị lời nói của hắn ảnh hưởng, lau sạch vết dầu mỡ bên mép, đặt đũa xuống, chờ đợi món tiếp theo.

Kỳ Yến thấy đối phương dồn hết sự chú ý vào đồ ăn, lập tức mất hứng thú ở chung với cậu. Hắn dựa người vào ghế, ánh mắt u ám: "Hay là anh đi đi."

"Đi?" Lâm Vũ rốt cuộc cũng chịu liếc nhìn Kỳ Yến một cái, "Rời khỏi đây?"

"Chứ còn gì nữa." Biểu hiện của Kỳ Yến không quá dứt khoát, giống như đang chờ đợi đối phương nói thêm vài câu an ủi mình, dỗ dành một chút là hắn sẽ bỏ qua.

"Được, hôm nay rất xin lỗi, tôi không mang đủ tiền, làm phiền cậu phải chi trả." Lâm Vũ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Kỳ Yến, cố tình làm trái ý hắn, giơ tay cầm lấy chiếc ba lô bên cạnh, dứt khoát bước về phía cửa ra vào.

Nghe thấy tiếng đóng cửa của cậu, Kỳ Yến vừa đưa tay lên trán vừa cười khẩy: "Hừ, mẹ kiếp."

Ra khỏi phòng bao, Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy biển chỉ dẫn nhà vệ sinh, liền đi theo hướng đó.

"Ừm, chuyện em chuyển trường anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đừng lo lắng quá. . . Vậy nhé, liên lạc sau." Cách đó không xa có một thanh niên đang đứng nghe điện thoại trước cửa phòng bao, Lâm Vũ định tránh mặt, bước sang bên cạnh hai bước, vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên chạm phải ánh mắt của người thanh niên.

Hình Úy. . .

Lâm Vũ nhận ra mình không đeo kính, phản ứng cực nhanh cúi đầu xuống, đi về phía khác.

Gần đây tần suất chạm mặt cậu ta có hơi cao, là một điềm báo không tốt.

"Đứng lại!" Hình Úy đột nhiên lên tiếng gọi Lâm Vũ.

Lâm Vũ không dừng bước.

"Nếu mày còn muốn tiếp tục ở lại lớp quý tộc, thì ngoan ngoãn quay lại đây cho tao." Khuôn mặt đẹp trai của Hình Úy vì sự phản kháng của tên bình dân trước mặt mà nhuốm chút bực tức, cậu ta cất điện thoại vào túi, cúi đầu nhìn bóng lưng gầy gò phía trước.

Bước chân của Lâm Vũ bất đắc dĩ phải dừng lại bởi lời nói không mấy thiện chí của cậu ta.

Cậu quay người lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta, giọng nói lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

Hình Úy không trả lời, bước tới gần, đôi giày da bóng loáng không dính một hạt bụi cùng bộ đồng phục màu đen chỉnh tề, càng tôn lên vẻ cao quý uy nghiêm của alpha.

Cậu ta dừng lại trước mặt Lâm Vũ, giơ tay nắm lấy cánh tay của omega, tay còn lại hất hết những sợi tóc che khuất tầm mắt của cậu ra sau.

Lâm Vũ đứng im không nhúc nhích, bởi vì pheromone của alpha đang tràn ra với ý đồ áp chế cậu.

"Đây chính là lý do mày đã từng sinh con, mà vẫn có thể bám víu lấy Kỳ Yến sao?" Hình Úy đánh giá khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, đôi mắt to, sống mũi cao, là một khuôn mặt khó có thể bị người khác bỏ qua ở bất cứ đâu.

Kiểm tra xong, Hình Úy như thể chạm vào thứ gì bẩn thỉu rụt tay về, không cả thèm động vào quần áo trên người mình.

"Có con sao? " Lâm Vũ nghe xong có chút kinh ngạc.

Cậu khó hiểu nhìn Hình Úy, vài giây sau mới nhanh chóng phản ứng lại.

Lần đó cậu ôm Lâm Ly ở khách sạn, đã gặp Hình Úy ở thang máy.

"Xem ra mày cũng có chút thủ đoạn đấy." Hình Úy thấy cậu không phủ nhận, liền mỉa mai.

"... Cảm ơn." Lâm Vũ không muốn dính líu gì đến Hình Úy, càng không muốn giải thích sự tồn tại của em trai mình với người lạ, sợ rước thêm phiền phức không cần thiết, "Nếu cậu không còn việc gì nữa, tôi đi trước."

"Mày không có gì muốn hỏi tao sao?"