Vạn Người Ghét Của Lớp Quý Tộc

Chương 10

Vì học bổng hậu hĩnh độc quyền của lớp quý tộc, học viên xuất sắc hai trăm nghìn, học viên tiên tiến hai trăm nghìn, điểm kiểm tra tổng hợp cuối kỳ trong top b aba trăm nghìn. Nếu mỗi lần nhận đều bị người khác chơi xấu cướp mất, thì thà cậu quay về lớp bình dân học cho tử tế, giữ vững hai trăm nghìn tiền thưởng một năm, còn hơn là phải chịu đựng nhiều như vậy ở lớp quý tộc, đến cuối cùng chỉ là công cốc.

Vậy thì, cậu phải cầu xin những cậu ấm cô chiêu kia tha cho mình sao?

Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía trước con đường nhỏ rợp bóng cây, nét mặt trầm lặng.

Gần đến cổng trường, một chiếc xe từ từ tiến vào, Lâm Vũ đi sang một bên nhường đường.

Khi xe đi ngang qua, Lâm Vũ vô tình liếc nhìn người bên trong qua cửa kính xe, chỉ một cái liếc mắt, cậu không thể rời mắt được nữa.

Con ngươi trong hốc mắt từ từ mở to, bàn tay buông thõng bên người của Lâm Vũ siết chặt lại.

Cậu men theo hướng xe chạy đuổi theo, người phụ nữ bên trong không hề nhìn thấy cậu.

Cuối cùng chiếc xe cũng tiến vào bãi đậu xe, Lâm Vũ tìm một chỗ khuất tầm nhìn bên ngoài bãi đậu xe rồi ngồi xổm xuống.

Tim đập dữ dội trong l*иg ngực, cậu hít thở sâu vài lần, cố gắng bình tĩnh lại.

Hai phút sau, người trong xe bước ra khỏi bãi đậu xe.

Lâm Vũ không nhìn nhầm.

Người phụ nữ khoác tay Phó nghiên cứu viên trường Đại học Công lập Công quốc chính là người mẹ đã tái hôn của cậu, Lam Dao.

Bà ta gần như không thay đổi gì, đã gần bốn mươi tuổi nhưng làn da được chăm sóc rất tốt, trông trẻ hơn ít nhất năm tuổi. Đi giày cao gót, mặc chiếc váy dài màu nhạt, eo thon hông nở, dáng người đẹp, dường như biến cố mà nhà họ Lâm phải gánh chịu không ảnh hưởng gì đến bà ta.

"Anh sắp xếp cho em làm công việc văn thư liệu có khoa trương quá không?" Lam Dao hỏi.

"Haiz, em không hiểu đâu. Văn thư của phòng hành chính, giáo viên hướng dẫn, giáo viên chủ nhiệm, ai mà không phải là người nhà của giáo viên trong trường?" Phó nghiên cứu viên an ủi, "Đợi khi nào em quen việc văn thư rồi, anh sẽ điều em lên làm trợ lý cho anh."

Lam Dao vẫn còn do dự, bà ta lại hỏi: "Công việc văn thư có phải chạy vặt nhiều không?"

"Về cơ bản chỉ ở trong tòa nhà hành chính thôi."

"Vậy thì được." Cuối cùng Lam Dao cũng gật đầu đồng ý, "Hay là anh dẫn em đi xem qua đi."

Yết hầu Lâm Vũ khẽ chuyển động.

Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lam Dao, chậm rãi đứng thẳng người. Sau khi do dự tại chỗ một lúc, cuối cùng cậu vẫn không kìm được mà bước chân đi theo hai người về phía tòa nhà hành chính.

Lam Dao cùng Phó nghiên cứu viên đi vào phòng văn thư, Lâm Vũ đứng ở góc khuất hành lang chờ đợi.

Cậu không biết tại sao mình lại đến đây, giống như một con chuột trốn trong bóng tối không dám nhìn thấy ánh sáng.

Cửa phòng văn thư đóng mở liên tục, người ra kẻ vào không ngớt. Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào từng người đi ngang qua, sợ bỏ lỡ dấu vết của Lam Dao.

Cậu đứng ngơ ngác có lẽ đã hơn một tiếng đồng hồ, cửa phòng văn thư lại mở ra, tiếng giày cao gót quen thuộc truyền ra từ bên trong.

Lam Dao đi ra một mình, chắc là đi vệ sinh.

Lâm Vũ nhìn theo bóng lưng bà ta vài giây, xác định Phó nghiên cứu viên không đi theo, liền chạy trước, nắm lấy cánh tay Lam Dao.

"Mẹ." Giọng nói hơi run rẩy, Lâm Vũ không hề bình tĩnh như trong tưởng tượng.

Lam Dao bị kéo giật mình khựng lại, bà ta quay đầu nhìn Lâm Vũ, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang hoảng sợ.

Gần như ngay lập tức, bà ta hất tay Lâm Vũ ra. Quay đầu lại, xác định không có ai, mới tăng tốc bước chân vội vã đi xuống lầu, tiện thể nói với Lâm Vũ một câu mệnh lệnh: "Đi theo mẹ."

Lông mi Lâm Vũ khẽ run.

Cậu đi theo, ngoan ngoãn như hồi còn bé.

Lam Dao dẫn cậu xuống lầu, nấp sau hòn non bộ trang trí, trừng mắt nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt vẫn chưa hết kinh hãi: "Con tìm mẹ làm gì?"

Sự hung dữ của người mẹ vừa xa lạ vừa quen thuộc, Lâm Vũ sững người một lúc rồi lên tiếng, giọng nói lạnh lùng pha chút hy vọng mong manh: "Con gặp mẹ ở đây nên mới đi theo."

"Mẹ và ba con đã ly hôn từ lâu rồi." Lam Dao nói rất dứt khoát, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào Lâm Vũ, "Bây giờ mẹ có cuộc sống của riêng mình, sau này gặp mẹ trên đường thì đừng đến làm phiền mẹ nữa."

"Đừng đến làm phiền?" Lâm Vũ lặp lại mấy chữ này, môi dần tái nhợt, "Ly hôn rồi thì con không phải là con của mẹ nữa sao?"

Nghe vậy, ánh mắt Lam Dao thoáng vẻ bất đắc dĩ, giọng bà ta cũng dịu xuống: "Lâm Vũ, mẹ sống với ba con chẳng vui vẻ gì, nếu không phải lúc đó có con, mẹ đã không kết hôn với ông ta."

"Vậy còn Lâm Ly?" Lâm Vũ cố gắng kìm nén cảm xúc, đáy mắt cuộn trào sóng gió, "Sự tồn tại của Lâm Ly cũng là một sai lầm sao?"