Sư Tôn Phản Diện Tẩy Trắng Xong Thì Hoài Thai

Chương 12: Cảnh Hi cũng chỉ muốn sống, hắn có lỗi gì?

Quái vật này tuy xấu xí, nhưng sức mạnh thật sự vô cùng to lớn, Diệp Linh chỉ cảm thấy thần kinh cánh tay tê dại, thanh kiếm trong tay gần như không giữ nổi.

Zombie vốn còn lại nửa đầu bị Diệp Linh một kiếm chém lìa, nửa đầu kia rơi xuống đất lăn xuống chỗ thấp, thân thể gầy gò co giật, vết thương ở cổ mục rữa, chất lỏng màu xanh lá chảy xuống người, từng chút một ăn mòn cơ thể.

Bên ngoài cửa, zombie liên tục ùn ùn kéo vào, hai người không hẹn mà cùng tiến sát lại một bước, gần như lưng kề lưng, Diệp Linh có thể nghe thấy tiếng thở gấp nhẹ của thanh niên.

Chiêu vừa rồi tiêu hao quá lớn.

Lông mày nhíu chặt, Diệp Linh một bên vung kiếm chém gϊếŧ những zombie lao tới không ngừng, một bên âm thầm quan sát góc độ và vị trí những quái vật này phi tới. Sau khi tính toán sơ bộ, cậu dán chặt lưng vào Cảnh Hi, dồn lực vào thắt lưng, chân phải đồng thời lùi về sau, hai người liền thay đổi vị trí trong một tư thế cực kỳ thân mật.

Lần này Diệp Linh chắn trước Cảnh Hi, một người một kiếm bảo vệ thanh niên sau lưng.

“Sư tôn......”

“Suỵt, đừng nói gì.” Diệp Linh vội kéo ống tay áo Cảnh Hi, đứng yên ngừng thở, ngón tay búng ra, hòn đá nhỏ trong tay đập vào khung cửa.

Như cậu dự đoán, tất cả đám zombie đang ùa vào đều dừng chân, khom người rêи ɾỉ, dường như có chút mờ mịt không biết phương hướng.

Rõ ràng có mắt, nhưng lại vây lấy Cảnh Hi trước rồi mới tấn công loạn xạ từ đủ phương hướng, Diệp Linh lúc đó liền đoán bọn chúng có mắt như mù, bây giờ thử nghiệm quả nhiên đúng, những zombie này chỉ có thể dựa vào âm thanh để xác định vị trí kẻ địch.

Thế thì dễ làm rồi.

Nhân lúc đám quái vật phản ứng chưa kịp, Diệp Linh nhẹ nhàng nhảy lên, đáp một chân lên cột gỗ treo đèn l*иg ngoài khách điếm, cổ tay nhẹ rung mũi kiếm, bụi rậm cách đó vài trượng nổ tung, cỏ vụn bay tứ phía.

Zombie ngập ngừng ở cửa đột nhiên có mục tiêu, quay đầu chạy về phía bụi rậm trong bóng tối.

Nở nụ cười, Diệp Linh quay lại định gọi Cảnh Hi, ngay sau đó lông mày nhíu lại.

Thanh niên trong nhà luôn quay lưng về phía cậu, đứng yên không động đậy.

Trong lòng nghi ngờ, Diệp Linh từ trên cột nhảy xuống, vội vàng tiến lại kiểm tra, kết quả chưa kịp tới gần một bước, một luồng khí mạnh mẽ đột ngột ập tới, khiến Diệp Linh không phòng bị liên tiếp lùi ba bước.

Đối mặt với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Tư Nghiêu an ủi gật đầu nhẹ, sau đó đẩy tay trái ra phía trước, cánh cửa bên phải lập tức vỡ làm đôi, zombie cụt tay dẫn đầu lập tức bại lộ trước mặt hai người.

Kế hoạch bại lộ, zombie cụt tay gầm gừ khàn khàn, đám zombie ở xa nghe thấy tiếng liền quay đầu chạy tới.

Một đám người không ra người quỷ không ra quỷ ùn ùn kéo tới, lần này lại chúng vây chặt kẻ dẫn đầu. Ngay sau đó, zombie cụt tay kêu lên một tiếng chói tai, nhảy lên trong cái nhìn của Diệp Linh và Tư Nghiêu, tóm lấy cổ áo Cảnh Hi, không chút tốn sức mà kéo người đi.

“Đuổi!”

Tư Nghiêu kêu khẽ một tiếng, như chuồn chuồn điểm nước mà di chuyển trong không trung, vài bước đã đuổi kịp đám zombie ngày càng nhiều, vung kiếm chém chết một vòng, lại liên tục có zombie mới bổ sung.

Hai người hết sức đuổi theo, không để cho đám đen phía trước biến mất khỏi tầm mắt, đặc biệt là Diệp Linh, toàn bộ quá trình đều cắn răng chịu đựng, mặc kệ gió mạnh thổi vào mặt đau rát và mắt gần như không mở ra được.

Tư Nghiêu đột nhiên dừng lại.

Nhìn quanh mới phát hiện hai người đã rời khỏi thị trấn nhỏ, lúc nào không hay đã xâm nhập vào một vùng đất hoang không một bóng người. Ở đây cỏ dại khói mù dày đặc, cách nhau vài bước liền như cô độc một mình, hoàn toàn không nhìn rõ nét mặt và động tác của đối phương.

Trong màn sương mờ, Tư Nghiêu nhíu mày nói, “Khí tức của quỷ thi biến mất rồi.”

Hai chữ “quỷ thi” vừa thốt ra Diệp Linh lập tức hiểu ra, vài ngày trước cậu từng đọc trong sách về ghi chép “quỷ thi”: Tương truyền trong các thần thú cổ xưa, một phái thú ăn hồn là yêu tộc từ ngày xưa đã bị người ghét bỏ, cuối cùng toàn bộ bộ tộc phẫn nộ tu luyện ra một loại công pháp, chuyên dựa vào việc hút hồn người khác để tăng cường tu vi của bản thân.

Người bị hút hồn không chết, nhưng sẽ như xác không hồn mất đi tri giác, mất đi tư tưởng và quyền tự chủ, hoàn toàn tuân theo sắp xếp của thú ăn hồn.

Có lẽ vừa rồi hành vi kỳ lạ của Cảnh Hi, chính là lúc hắn không đề phòng bị tạm thời hút hồn, không thể điều khiển thân thể.

“Biến mất rồi?”

“Chính xác hơn,” Tư Nghiêu gật đầu, “Là bị cố ý che giấu.”

Thú ăn hồn trời sinh thông minh, con trưởng thành thậm chí có trí tuệ vượt trội hơn con người bình thường, zombie cụt tay vừa rồi hẳn là một con thú ăn hồn thông minh, không những nhìn thấu mưu kế của Diệp Linh, còn ngược lại tính kế một lần.

Trong màn sương dày đặc, hai người cẩn thận dò dẫm tiến về phía trước, bước chân chậm rãi. Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, thỉnh thoảng có bụi gai mang gai móc vào chân.

So với Tư Nghiêu, Diệp Linh vội vã ra ngoài quên mang giày khổ hơn nhiều, không chỉ phải đề phòng xung quanh có quỷ thi xuất hiện, còn phải luôn chú ý dưới chân có gai không, thật sự là như đi trên băng mỏng.

Đi không mục đích một lúc, Diệp Linh cảm thấy tiếp tục thế này không phải cách, ngẩng đầu định nói chuyện với Tư Nghiêu, lại phát hiện bên cạnh đã sớm không còn người.

Không biết hai người tách ra lúc nào, càng không biết Tư Nghiêu đi đâu, trong nháy mắt chỉ còn lại cậu một mình.

“Nếu ngươi không cứu hắn, ngươi sẽ không chết.”

Một giọng nói xa lạ và trầm thấp vang lên bên tai, Diệp Linh đột ngột dừng bước, nhìn quanh bốn phía hoang vu, không có người.

Tiếng nói một lần nữa cảnh báo hắn, "Đừng đi tiếp nữa, nếu hắn chết, ngươi sẽ an toàn."

Diệp Linh mặt không đổi sắc, giọng nói thanh lạnh vang lên trong làn sương mờ mịt, "Ai đang nói chuyện?"

"Không cần hỏi ta là ai, hỏi lòng ngươi đi, ngươi thực sự muốn cứu hắn sao?"

Vừa dứt lời, một cơn gió lốc mang theo sỏi đá ập tới, Diệp Linh bị cát bụi thổi không mở nổi mắt, đành phải giơ tay áo che mặt. Khi mở mắt ra, sương mù đã tan đi, nhưng ánh sáng lại mờ hơn trước, xung quanh toàn là những vách đá đen, khi chạm vào cho cảm giác giống như Thủy Liêm Động của hắn ở Ẩn Trúc Viện...

"Tại sao... ngươi nói cho ta biết tại sao đi!"

Tiếng kêu gào như rút ruột vang lên từ cuối không gian kín, trong lòng Diệp Linh đã có suy đoán, cậu áp người vào góc khuất của vách đá, cẩn thận thò đầu ra.

Hai bóng dáng bên cạnh vách đá Diệp Linh không thể nào quen thuộc hơn, gương mặt "Diệp Linh" kia giống cậu như đúc, lúc này mặt trắng bệch như giấy, cổ áo rộng bị người ta nắm chặt, một con dao sắc nhọn cắm vào ngực, máu đỏ thẫm thấm vào dao, cuối cùng ngấm vào áo choàng màu đen.

Trong căn phòng tối tăm tĩnh lặng, nam nhân tóc đen rối loạn, lông mi dài nhẹ run, hơi thở nóng bỏng và gấp gáp, ánh mắt nhuốm màu máu không còn sáng trong, ngây người nhìn chàng trai đang giận dữ trước mắt.

Cảnh Hi gần như không thể kiềm chế nổi, nắm chặt áo choàng màu đen của y, gân xanh nổi lên, mắt đỏ rực, toàn thân căng thẳng như dây đàn sắp đứt.

Trong sự im lặng đến ngạt thở, chỉ nghe thấy chàng trai lặp đi lặp lại, như không bao giờ kết thúc, tiếng gào thét "tại sao", trong ánh mắt là sự đau khổ và giãy giụa méo mó.

"Diệp Linh" run rẩy, ho ra một ngụm máu, cố mở mắt ra, nhưng thân thể lại giống như con búp bê rách nát bị người ta thao túng. Trong khoảnh khắc cuối cùng, y gắng sức nâng tay, dường như muốn chạm vào thứ gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nắm được hư không, rồi tay vô lực rơi xuống đất.

Cứ thế, trong tiếng gào thét như điên cuồng của chàng trai, y để lại câu cuối cùng cho nhân gian: "Tiểu Hi, là lỗi của sư phụ."

Tiên nhân một đời thanh cao liêm khiết, đến lúc kết thúc cũng chỉ là thê lương.

Cảnh vật giao thoa, chớp mắt, trước mắt Diệp Linh lại xuất hiện màn sương quen thuộc.

Cậu nắm chặt y phục trước ngực, l*иg ngực phập phồng nhanh chóng. Dù cho những tình tiết đó cậu đã đọc qua trong sách, nhưng tự mình chứng kiến thì sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với những nét bút mực.

Khi cậu thấy "Diệp Linh" bị dao đâm vào ngực, cảm giác bất lực và tuyệt vọng, mọi nỗi đau đớn trên thể xác và tinh thần như thể từng chút một tái diễn trên thân thể này.

"Thế nào?" Giọng nói quen thuộc lại vang lên, "Dù biết là kết cục tất bại, ngươi vẫn muốn thử sao?"

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì."

"Ngươi không lừa được ta đâu, thực ra trong lòng ngươi cũng không muốn cứu hắn, đúng không?" Giọng nói khẽ cười, "Ngươi biết rõ mình không thoát khỏi số phận bị gϊếŧ, nhưng lại không nhẫn tâm ra tay."

"Nhưng giờ ngươi không cần ra tay, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đứng đây một canh giờ. Một canh giờ sau, người đó sẽ bị Thực Hồn Thú* ăn mất hồn phách, sẽ không còn có thể làm hại ngươi," giọng nói tiếp tục dụ dỗ, "ngươi chỉ muốn sống, điều này không sai, đúng không?"

(*) Thực hồn thú = Thú ăn hồn.

Diệp Linh nhắm mắt lại, vô thức lẩm bẩm theo, "Ta chỉ muốn sống, điều này không sai..."

"Đúng, ngươi không sai, ngươi chỉ muốn sống," giọng nói càng thêm dịu dàng, âm điệu trầm thấp đầy mê hoặc vang bên tai, khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm, "vậy nên ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đứng đây một canh giờ—"

"Vậy ta hỏi ngươi," Diệp Linh đột nhiên mở mắt, mắt phượng sáng trong, cậu lạnh lùng nhìn vào hư không trước mặt, giọng nói lạnh lùng như trúc rừng trong sương mù:

"Cảnh Hi cũng chỉ muốn sống, hắn có lỗi gì?"