Lúc này điện thoại di động của hắn rung lên, điếu thuốc đang kẹp tự nhiên rơi xuống, hắn dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy điện thoại di động mở khóa, thứ nhìn thấy lại là tin nhắn thứ ba mươi hai Phong Vưu gửi tới.
Tiện tay điều chỉnh không làm phiền, hắn dựa lưng vào ghế hóng gió đêm.
Vệ Ngữ Đường vẫn không thích xem những tin nhắn lộn xộn này, bạn bè cùng nhau lớn lên trên cơ bản cũng đều biết, nếu có chuyện lớn hoặc là hẹn hội tụ sẽ trực tiếp gọi điện thoại.
Điện thoại di động lại vang lên một lần nữa, Vệ Ngữ Đường cầm lên nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy tên Sở Thanh xuất hiện ở giữa màn hình, hắn theo bản năng siết chặt cạnh điện thoại.
[Vừa mới sấy tóc xong]
Thực ra không phải, tóc Sở Thanh vẫn còn ướt, chỉ là cậu không biết phải trả lời như thế nào, sau một lúc lâu đắn đo mới bịa ra một lý do.
Khóe miệng Vệ Ngữ Đường nhếch cười mà ngay cả chính hắn cũng không ý thức được, cảm thấy thật kỳ lạ khi Sở Thanh lại ngoan ngoãn làm theo lời mình chỉ vì một tin nhắn.
Có lẽ... không chỉ là một chút.
[Khuya rồi, ngủ sớm đi nhé.]
Tin nhắn này làm cho Sở Thanh như trút được gánh nặng, thở phào một hơi thật dài, gần như lập tức trả lời.
[Được, chúc ngủ ngon.]
Đặt điện thoại di động xuống và đi vào phòng khách, tìm máy sấy tóc và bắt đầu từ từ sấy tóc, đối với những chuyện nhỏ này từ trước đến nay Sở Thanh vốn không có kiên nhẫn gì, nên chỉ sấy đến khi tóc khô nửa chừng rồi rút phích cắm máy sấy tóc xuống.
Thật khó tưởng tượng ngày hôm qua mình còn đang rầu rĩ vì công việc, hôm nay số dư trong thẻ ngân hàng đã lên tới bảy con số.
Cảm giác giàu có sau một đêm cũng không khiến cho Sở Thanh đặc biệt hưng phấn, ngược lại còn hơi lo lắng bất an, dù sao nguồn gốc số tiền này cũng không tính là chính đáng.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cậu quyết định chia hơn phân nửa số tiền gửi vào trong ngân hàng, để lại cho Hạ Hạ sau này dùng, phần còn lại cân nhắc để dùng cải thiện cuộc sống.
Trước khi mình tìm được việc làm, ít nhất không cần phải lo lắng vì sinh hoạt phí và chỗ ở nữa.
Dù không muốn tiêu tiêu số tiền này là thật, nhưng liên lụy Hạ Hạ cùng mình trải qua cuộc sống khó khăn, lại làm cho Sở Thanh cảm thấy mình như vậy quá giả dối.
Ngày hôm sau Hạ Hạ tỉnh lại trong chăn của ba, tỉnh ngủ còn chưa mở mắt đã ngửi được mùi thơm quen thuộc trên người ba, khiến cậu bé theo bản năng chui vào trong lòng ba.
Động tác nhỏ này đã đánh thức Sở Thanh, sau khi mở mắt ra nhìn cái đầu nhỏ đang chui vào trong lòng mình, cậu đưa tay vỗ vỗ lưng cậu bé một cái.
“Dậy rồi à?”
“Ưm~”
Ánh sáng trong phòng ngủ khá tốt, hơn nữa tầng mà bọn họ ở tương đối cao, ánh mặt trời sáng sớm vừa vặn có thể chiếu thẳng tới giường lớn.
Sau khi nghe thấy giọng nói của ba, Hạ Hạ theo bản năng trả lời, lắc lắc đầu tỉnh táo một chút, lại vươn bàn tay nhỏ bé ra dụi dụi mắt, thanh âm mơ hồ hỏi: "Ba ơi, sáng nay ăn gì ạ?"
“Chúng ta ra ngoài ăn được không? Ăn sáng xong đi siêu thị mua thức ăn về, trưa Hạ Hạ muốn ăn gì thì tự chọn.”