Hạ Hạ khuyên bảo ba mình một cách nghiêm túc. Dù cha có nhiều tiền, dù gương mặt lạnh lùng kia có đẹp trai đến đâu.
Nhưng tính tình của cha không tốt, trên tivi những người như cha thường có những sở thích không đứng đắn, nhìn thế nào cũng không giống người có thể sống hạnh phúc với ba cậu bé.
Sở Thanh quét mã QR của người bán, nhận lấy cần câu rồi đưa cho Hạ Hạ.
"Ba biết rồi, nhớ kỹ rồi, cảm ơn Hạ Hạ thông minh của chúng ta."
"Dạ~"
Vệ Ngữ Đường đứng phía sau một cây xanh, ban đầu định bước tới chào hỏi, nhưng nghe thấy nội dung câu chuyện của họ khiến hắn dừng chân giữa chừng.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn reo lên, tài xế gọi điện đến hỏi thăm. Hắn quay người đi về phía ven đường.
Ngồi trong xe, hắn giơ tay chống đầu, có lẽ là do tác dụng của rượu mà bây giờ đầu hắn hơi đau, hắn xoa nhẹ để giảm bớt cơn đau, rồi bất chợt nghĩ đến một chuyện.
Nếu như Sở Thanh ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ nấu cho mình một bát canh giải rượu, Hạ Hạ có thể cũng sẽ đến gần ngửi ngửi hắn, rồi nói một câu chê bai "không cần cha hôi hám đâu".
Hạ Hạ câu được hai con cá nhỏ ở công viên, đặt vào chiếc hộp trong suốt, nhờ người bán đậy lại rồi xách trong tay.
"Ba, con sẽ nuôi hai con cá nhỏ này thật tốt!"
Lần đầu tiên có bạn là động vật nhỏ, Hạ Hạ vô cùng quý trọng, lúc sắp rời khỏi công viên thì cậu bé bỗng trông thấy có một người bán rùa.
Rùa được thả trong một cái chậu lớn, rùa đen vô cùng hoạt bát bò loạn khắp nơi, thu hút Hạ Hạ dừng lại, rốt cuộc cũng đi không nổi nửa đường.
"Rùa bao nhiêu tiền một con?"
"Con có hoa mười lăm, con không có hoa hai mươi."
Người đứng xung quanh sạp này khá đông, người bán không ngẩng đầu lên mà nói giá.
Sở Thanh nhìn rùa trong chậu, đều là cỡ bằng nhau, một số có hình vẽ trên mai, là nhân vật trong các phim hoạt hình nổi tiếng.
Không biết có phải hệ thống rảnh rỗi hay không, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, nhắc nhở trong đầu Sở Thanh:
"Chậc, gian thương vô lương tâm, ban đầu giá cả đều như nhau, sau có người phổ biến hình vẽ không tốt cho sự phát triển của rùa, liền quay lại kiếm phần tiền này."
Dù không có nhắc nhở của hệ thống, Sở Thanh cũng nhận ra điều đó, có một số trẻ em bị phụ huynh cho là rùa quá đắt nên bắt đầu nằm lăn ra khóc.
Hạ Hạ ngược lại không như vậy, ngồi ở đó nhìn một lúc, cảm thấy nhìn đủ rồi thì chủ động nắm tay ba giục đi.
Sở Thanh suy nghĩ một lúc, rồi ngồi xuống trước mặt Hạ Hạ nói:
"Hạ Hạ chọn một con thích đi."
Hai mươi đồng một con rùa chỉ to hơn mgón tay một chút không đáng, ngày mai đi chợ hoa chim cảnh có thể mua rẻ hơn, nhưng tâm trạng vui vẻ của Hạ Hạ lúc này, đến ngày mai sẽ không mua được.
Hạ Hạ nhìn vào rùa trong chậu, nhỏ giọng trả lời:
"Có vẻ hơi đắt..."
Sở Thanh không biết làm sao thuyết phục bạn nhỏ keo kiệt, dù sao bên cạnh những đứa trẻ khác đều do phụ huynh đang thuyết phục con cái không mua.
"Vậy, mua trước rồi sau đó con đến tìm cha thanh toán bù?"
Cậu bé đang cúi đầu ủ rũ nghe vậy liền ngẩng đầu, mắt sáng lên, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, gật đầu.