Cậu đã xem qua phòng ở mới trên điện thoại di động, nơi đó nhỏ hơn rất nhiều so với ở đây, phòng bếp cũng không có không gian lớn như vậy để có thể đặt máy rửa bát.
Huống chi tự mình rửa một chút cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Chờ sau khi tích góp được chút tiền, khi có điều kiện đổi một cái phòng ở lớn hơn nữa, có lẽ cậu có thể cân nhắc về chuyện này.
Hạ Hạ có thói quen ngủ trưa, hôm nay ngược lại vẫn đợi ở trong phòng khách cố chấp lên tinh thần, cứ nhìn chằm chằm vào cha mình không rời mắt.
Từ tận đáy lòng đã đưa ra xong quyết định, cha không đi thì Hạ Hạ không ngủ.
Bất kể là thỉnh thoảng cha lại để lộ ý nghĩ muốn cướp ba ba của cậu bé đi trong lúc vô tình hay là trước đây, khi cậu bé dùng điện thoại di động của ba ba gọi điện thoại qua cho cha mình, thái độ hung dữ với ba ba của cha đều làm cho Hạ Hạ cảnh giác.
Mặt trước là sợ sau khi ngủ dậy thì ba ba đã bị cướp đi mất, mặt sau là sợ người cha tệ bạc này sẽ bắt nạt ba ba của cậu bé.
Tuy rằng Hạ Hạ còn nhỏ, nhưng cậu bé cảm thấy bản thân cũng là một bạn nhỏ mạnh mẽ có thể bảo vệ cho ba ba mình.
Sở Thanh thu dọn xong phòng bếp đi tới, thấy Hạ Hạ ngồi ở trên sô pha, đầu gật gà gật gù, cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu bé, ôm Hạ Hạ vào trong l*иg ngực, giọng nói hơi đè thấp mang theo sự dịu dàng không hề thay đổi.
"Tại sao con lại không đi ngủ?"
Bình thường Hạ Hạ không cần người dỗ dành, tự cậu bé sẽ thay áo ngủ rồi lên trên giường đắp chăn cẩn thận cho bụng nhỏ ngủ ngon lành, Sở Thanh chỉ cần qua đó xem cậu bé có đá chăn rơi xuống bởi vì quá nóng hay không.
Không ngờ rằng hôm nay, hiện giờ cũng đã sắp tới một giờ rưỡi rồi mà Hạ Hạ vẫn còn ở ngồi chỗ này.
"A, Hạ Hạ, bảo vệ ba ba."
Hạ Hạ buồn ngủ đến độ hai mắt đã hơi díu lại không mở ra được, nhưng miệng lại vẫn nói lảm nhảm.
"Ngủ dậy rồi lại bảo vệ ba ba sau được không?"
Sở Thanh ôm cậu bé đứng lên, đi đến cửa phòng của Hạ Hạ, quay đầu dùng ánh mắt ý bảo Vệ Ngữ Đường giúp cậu mở cánh cửa này ra.
Dù ý chí của anh bạn nhỏ này kiên định hơn nữa thì vẫn không thể ngăn cản cảm giác buồn ngủ tập kích như thường.
Hơn nữa, người thuyết phục cậu bé lại là ba ba mà cậu bé yêu nhất nên cậu bé dùng âm lượng nho nhỏ và giọng điệu ngây ngô mơ hồ không rõ đáp lại lời cậu.
"Vâng ạ..."
"Ba ba buổi trưa tốt lành."
"A, ba ba thơm thơm Hạ Hạ."
Sở Thanh nhìn dáng dấp nhỏ bé mơ màng của cậu bé cũng nghiêm túc trả lời lại từng câu từng câu một của Hạ Hạ.
"Ngoan lắm."
"Được, Hạ Hạ buổi trưa tốt lành."
Cậu khẽ hôn lên má của Hạ Hạ, làm cho Hạ Hạ vui vẻ đến độ lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ bên gò má, sau khi đắp chăn lên bụng cẩn thận, cuối cùng còn nhấn mạnh một câu.
"Hạ Hạ ngoan, ba ba chỉ hôn Hạ Hạ, không được phép hôn cha đâu đó."
"Ngàn vạn lần không được phép hôn, cha hư hỏng, còn là tên đàn ông tệ bạc."
Vệ Ngữ Đường rất thích Hạ Hạ, cậu bé chọn lựa tất cả những ưu điểm của hai người là hắn và Sở Thanh để trưởng thành, hơn nữa lại rất thông minh, thỉnh thoảng gọi một câu cha ơi có thể làm cho toàn bộ mỏi mệt của hắn trong công việc tan biến.