Sáng sớm, Hạ Hạ ầm ĩ muốn cùng đi chợ với cậu xem thử, vừa khéo gặp được mẻ tôm hùm đất tươi ngon, cậu bé lập tức ầm ĩ nói muốn ăn.
Lúc cậu mua tôm về nhà rửa sạch, cậu bé còn nói muốn giúp cậu một tay, kết quả là bị cái càng của tôm hùm kẹp trúng một cái, đau đến mức gào khóc oang oang, ngồi lầm lũi trên sô pha yên lặng xem sách tranh.
Vừa rồi, khi Sở Thanh lấy đồ gia vị có đi ngang qua bên cạnh cậu bé, cậu thậm chí còn nghe thấy Hạ Hạ đang nhỏ giọng an ủi dỗ dành chính bản thân mình.
Nói không đau không đau, cậu bé khóc thì ba ba còn phải đau lòng.
Những lời này của ba ba thành công làm cho Hạ Hạ nhảy xuống đất chạy đến phòng bếp từ trên ghế sô pha.
"Đừng cho ạ, không thêm rau thơm."
Thực ra Sở Thanh hoàn toàn không mua rau thơm, chỉ là cậu muốn trêu đùa Hạ Hạ một chút thôi, tên nhóc này căm thù mấy thứ rau thơm đến tận xương tuỷ, có một chút mùi vị trong đó thôi cũng không được.
Lúc này, chuông cửa của nhà bọn họ đột nhiên vang lên, Hạ Hạ vỗ vỗ ba ba của mình, chủ động nói:
"Ba ba, để con đi mở cửa."
Vừa nãy tôm hùm đất đã làm xong, đang chờ đổ ra đĩa, vậy nên Sở Thanh sẽ không từ chối.
Trước tiên Hạ Hạ di chuyển cái ghế đẩu tới cửa, giẫm lên trên ghế nhìn ra bên ngoài thông qua mắt mèo trên cửa, sau khi phát hiện người này vậy mà là cha mình, cậu bé muốn giữ cửa khóa trái theo bản năng.
Tôm hùm được đựng trong tô canh mà bình thường vẫn dùng để đựng canh, khi Sở Thanh bưng đến trước bàn ăn còn liếc mắt nhìn Hạ Hạ một cái.
"Là ai vậy?"
"Là cha ạ."
Sau khi Hạ Hạ nói xong thì mở cửa ra rồi nhanh chóng chạy về bên cạnh ba ba. Tuy rằng cha cậu bé là một tên đàn ông đểu cáng nhưng dù thế nào cũng không thể trực tiếp cướp đứa trẻ đi ngay giữa thanh thiên bạch nhật nhỉ.
Trên tay Vệ Ngữ Đường cầm theo mấy cái túi mua sắm, sau khi đi vào bèn đặt đồ ở bên cạnh cửa, tiếp sau đó lại nhìn thấy tôm hùm đất bày trên bàn, cau mày nói:
"Trẻ con không thể ngày nào cũng ăn đồ ăn bán ngoài được, huống hồ là loại đồ ăn không có dinh dưỡng gì như này."
Lúc ở chợ, ngay từ đầu Sở Thanh cũng không muốn mua tôm hùm đất, là Hạ Hạ nhõng nhẽo cố gắng câu giờ cả buổi mới lừa được ba ba mình đồng ý mua, hiện giờ cha cậu bé vừa đến đây đã chỉ biết chỉ trích, cậu bé tức giận hắn vừa xen vào giữa chừng đã muốn mắng chửi người khác.
"Cha không phải dẫn theo Hạ Hạ thì đừng có nói nhiều như vậy nữa!"
Đối mặt với sự chỉ trích của Hạ Hạ, Vệ Ngữ Đường ít nhiều vẫn cảm thấy có chút oan uổng, hắn vẫn luôn sẵn lòng đưa Hạ Hạ về bên cạnh để chăm sóc mà.
Bảo mẫu và quản gia ở biệt thự bên kia gần như không thiếu, đảm bảo có thể cho Hạ Hạ một tuổi thơ vô cùng tốt đẹp, chỉ tiếc bất kể là Hạ Hạ hay là Sở Thanh đều không bằng lòng chấp nhận.
"Ba ba, con ăn, cứ để cho cha nhìn đấy!"
Hạ Hạ ngồi ở chỗ đó thúc giục ba ba, sợ rằng bởi vì cha mình đã đến mà tôm hùm đất của mình đã đến miệng còn bị hẫng mất.