Dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ vẫn có chút mơ mơ màng màng của nhóc con kia trông vô cùng đáng yêu, dụi dụi đôi mắt chạy về phía cậu, trực tiếp bổ nhào vào trong l*иg ngực của cậu.
Hạ Hạ tựa vào nơi này dường như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, sau khi sửng sốt trong một khoảng thời gian rất dài mới gọi một tiếng.
"Ba ơi..."
"Con, con không tìm cha kiếm tiền được."
Sau khi nói xong, Hạ Hạ tức giận cau mày, lẩm bẩm nói một câu cha hư hỏng.
Sở Thanh vẫn chưa được gặp mặt cái người tên là Vệ Ngữ Đường kia, cũng không rõ hắn là một người có tính cách ngoại hình như thế nào cho lắm, nhưng hẳn cũng coi như không quá tệ.
Nguyên chủ đã từng làm rất nhiều chuyện, Sở Thanh nghe xong cũng cảm thấy rất quá đáng, lại có vài người có thể chịu được.
Ngoại trừ đứa nhóc bất công thiên vị từ trong trứng nước giống như Hạ Hạ ra, Vệ Ngữ Đường tỏ ra chán ghét như vậy mới là phản ứng bình thường.
"Lúc trước cha con đã cho chúng ta rất nhiều tiền, đủ cho chúng ta dùng, Hạ Hạ, trước kia, ba quả thực là đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, không thể trách cha con được."
Sở Thanh xoa đầu của Hạ Hạ, nếu nói có thể làm gì, cậu hi vọng đứa trẻ sẽ được tự do thoải mái mà không phải bị yêu cầu của ba ba chèn ép, bị bắt phải oán hận người cha kia.
Nói một cách công bằng, Vệ Ngữ Đường đối xử với Hạ Hạ rất tốt.
"Ba ba, ba thật ngốc."
Hạ Hạ cuộn tay lại làm động tác thở dài, càng nhìn càng cảm thấy đầu óc của ba ba của mình không sử dụng tốt lắm, lời nói thấm thía nói:
"Ba à, tại sao tính tình của ba lại có thể tốt như vậy chứ, không thể như vậy được, ba nghe Hạ Hạ đi."
Người giống như ba ba của cậu bé, căn cứ vào mức độ thông minh của cha cậu bé thì một lần có thể lừa được mấy người! Bán ba ba của cậu bé đi, ba ba còn muốn kiếm tiền thay cha cậu bé nữa.
Sở Thanh nhìn thấy vẻ mặt kiên định này của cậu bé, quả thực là không biết muốn dùng loại phương thức như thế nào để thuyết phục cậu, chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó nói:
"Được rồi, vậy chúng ta ra ngoài mua quần áo trước, mấy bộ quần áo này của con đều hơi cộc rồi."
"Vâng ạ."
Vốn dĩ lúc trước cậu bé đã hạ quyết tâm xong, không bao giờ muốn có bất kì liên quan gì với cha của mình nữa, thời điểm ba ba cậu bé dắt đi ra ngoài cậu bé vẫn đang suy nghĩ, cuối cùng vẫn lừa ba ba lén lút gọi một cuộc điện thoại cho cha mình.
Ba ba chăm nom Hạ Hạ, cha phải bỏ ra nhiều tiền một chút hẳn cũng là nên làm, không thể để cho ba ba của mình vất vả quá độ được.
Bàn tính nhỏ của nhóc con với ba ba vang lên, sau khi được ba ba cậu bé dắt lên phương tiện giao thông công cộng, du͙© vọиɠ đối với chuyện phải hố thêm tiền của cha này đã lên đến đỉnh điểm.
Ba ba dẫn theo Hạ Hạ chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng, cha cậu bé có xe sang có tài xế riêng lại không biết đang ngồi với ai, cha không thương ba ba mà Hạ Hạ yêu quý.
Trên đường đi, Sở Thanh nhìn thoáng qua điện thoại di động, trước tiên tìm xong cửa hàng thời trang trẻ em phù hợp.