Một câu này của ba ba làm cho Hạ Hạ nghĩ tới chủ cho thuê trong bộ phim truyền hình mình xem ở nhà bà nội, trong đầu tự suy diễn một đống chuyện này nọ, mắt lập tức hơi đỏ ửng.
Đúng lúc này, điện thoại di động đặt bên cạnh Sở Thanh vang lên, sau khi Hạ Hạ cầm lấy trượt phím chuyển tiếp cuộc gọi, trong điện thoại di động truyền đến giọng nam trầm thấp quen thuộc, khi nói chuyện mang theo sự dịu dàng không quá rõ ràng.
"Hạ Hạ, làm sao vậy? Cha vừa mới họp xong."
Hạ Hạ tức giận nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động, mắng người:
"Đừng có đến tìm Hạ Hạ và ba ba nữa, cha là cái đồ đàn ông đểu cáng!"
Hạ Hạ nghĩ đến hôm nay ba ba đối xử tốt với cậu bé như vậy, còn dẫn cậu bé cùng đi dạo siêu thị, vốn dĩ chính là Hạ Hạ bất công, lúc này tâm tư đã hoàn toàn dính chặt trên người của ba ba rồi.
Ba ba ở nhà đèo bồng Hạ Hạ, vậy mà cha lại có những người khác ở bên ngoài.
Vệ Ngữ Đường vừa mới bận rộn công việc xong thì chợt nghe thấy thư kí nói Hạ Hạ gọi điện thoại đến đây, dưới tình huống hắn biết rõ mồn một có lẽ là tên đàn ông kia lại yêu cầu Hạ Hạ đến đòi tiền mình, nhưng hắn vẫn gọi điện thoại trả lời lại.
Hắn cũng không thích cái tên đàn ông chỉ biết tìm mình để đòi tiền kia, nhưng hắn lại không hi vọng Hạ Hạ sẽ cảm thấy thất vọng đối với một người cha như hắn.
Không ngờ rằng sau khi điện thoại được kết nối, hắn bất chợt nghe thấy Hạ Hạ đang mắng mình.
Đoán rằng có thể là do người đàn ông kia cố ý nói mấy lời gì đó ở trước mặt Hạ Hạ, hắn cụp mắt xuống che giấu sự chán ghét nơi đáy mắt của bản thân, mở miệng nói:
"Hạ Hạ, làm sao vậy?"
"Cha còn dám hỏi! Cha là cái đồ đàn ông đểu cáng! Đừng có đến tìm Hạ Hạ và ba ba nữa."
Sau khi nói xong, Hạ Hạ lập tức cúp điện thoại, tức giận đến mức ném điện thoại di động sang một bên, bổ nhào vào trong lòng của Sở Thanh ôm chầm lấy ba ba, dùng bàn tay nhỏ bé của cậu bé vỗ vỗ sau lưng của ba ba an ủi.
"Ba đừng buồn nữa nha, ba có Hạ Hạ mà, một mình Hạ Hạ bằng hai người luôn!"
Sở Thanh cảm thấy có lẽ là nhóc con này đã hiểu lầm cái gì thì phải, xoa xoa cậu bé đang tức giận đến độ tóc dựng đứng.
"Hạ Hạ, ba chỉ là cảm thấy rằng Hạ Hạ đi theo ba, chúng ta cùng nhau sinh sống cũng rất tốt."
"Vâng, nhất định sẽ rất tốt, tức chết cái tên đàn ông đểu cáng kia!"
Hạ Hạ vừa nói xong thì nước mắt lập tức trào ra, sau khi khịt khịt cái mũi lại đối diện với ánh mắt bao dung dịu dàng của ba ba, "Oa" một tiếng lập tức khóc thành tiếng.
"Hu hu ba à, ba đừng buồn bã nha."
Sở Thanh quả thực là một chút cảm xúc buồn bã cũng không có, nếu có thể mượn lời nói này của cậu bé để vạch rõ giới hạn với Vệ Ngữ Đường thì ngược lại cậu sẽ cảm thấy cực kì vui vẻ.
Cậu vỗ vỗ sau lưng của Hạ Hạ dỗ dành cậu bé, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, cũng chẳng bao lâu nữa là đã tới thời gian phải làm cơm trưa rồi.
"Hạ Hạ cùng nhau nấu cơm với ba, vậy thì ba sẽ không buồn bã nữa, được không?"