Bám Dính Không Tha

Chương 6

Lại là một hiện trường đội quần, mà lần này thậm chí tôi còn không thể tìm được lời bào chữa nào.

Sau khi Hạ Minh Duyên bước vào văn phòng, tôi bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.

Công việc này có lẽ đã muốn rời xa tôi, buổi sáng được cho là trợ lý phục vụ lâu nhất của Hạ Minh Duyên, buổi chiều kỷ lục của tôi đến đây là chấm dứt.

Sau nhiều đắn đo, cuối cùng tôi quyết định đăng bài lên mạng nhờ sự giúp đỡ.

[Tôi nên làm gì nếu sếp của tôi tình cờ nghe được tôi nói xấu ông ấy hai lần? Đang online để đợi, rất nguy cấp.]

Đáng tiếc phía dưới có rất nhiều người lên tiếng “ha ha ha”, thậm chí có người còn gửi cho tôi mẫu thư từ chức, nói rằng sớm muộn gì cũng có ích.

Tôi vừa định đăng xuất thì chợt phát hiện người từng hỏi tôi “Thích cấp dưới của mình nhưng đối phương không hề quan tâm” lại đăng một câu hỏi khác.

[Lần trước tôi đã thử tất cả các phương pháp mà mọi người đưa cho tôi, nhưng đều không có tác dụng, thậm chí tôi còn nghe lén thấy cậu ấy nói xấu sau lưng tôi, cậu ấy ghét tôi đến vậy sao? Hu Hu, không lẽ tôi phải ngồi khóc trong chiếc Rolls-Royce sao?]

Hóa ra tôi không phải là người duy nhất trên thế giới này từng trải qua cảnh đội quần như vậy.

Bài này đăng lên, bình luận bên dưới còn thú vị hơn tôi rất nhiều.

[Đối tượng đã sở hữu một chiếc Rolls-Royce nhưng vẫn không thể khiến trái tim đối phương rung động. Bạn đã bao giờ nhìn vào gương và xem xét vấn đề của chính mình chưa?]

[Tôi có phải là người duy nhất nhận thấy giới tính của chủ tài khoản câu hỏi được hiển thị là nam không? Người được miêu tả cũng là nam, gộp lại là câu chuyện về hai người đàn ông, có khả năng bạn nam kia không phải là gay.]

Câu trả lời này có nhiều lượt thích nhất, tôi chưa kịp bấm vào khu vực bình luận thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Hạ Minh Duyên.

“Trợ lý Mộ, đến văn phòng của tôi ngay.”

Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải chết, liều mạng thôi!

Tôi nghiến răng nghiến lợi đi vào văn phòng, Hạ Minh Duyên đang ngồi thẳng lưng, trong tay cầm cây bút gõ nhẹ lên mặt bàn, dần dần trùng khớp với nhịp tim của tôi.

“Ông chủ, tôi...”

"Trợ lý Mộ, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề rất nghiêm túc.”

Bầu không khí vẫn hệt như lúc tôi phỏng vấn, nhưng lần này áp lực tâm lý còn căng thẳng hơn lần trước.

“Cậu...”

Hạ Minh Duyên cẩn thận nhìn mặt tôi, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng: “Cậu có thích đàn ông không?”

Tôi nghe rõ nhịp tim đang tăng tốc của mình lỡ mất nửa nhịp.

Đây có phải là điều mà một nhà lãnh đạo có thể nói ra ở nơi làm việc?

Tôi chợt nhớ tới cảnh tượng lần trước ở nhà Hạ Minh Duyên, lắc đầu thật mạnh: “Tôi không thích đàn ông, một chút cũng không.”

Muốn tôi làm người thay thế, đúng là nói chuyện tào lao.

Lập tức sắc mặt Hạ Minh Duyên tối sầm lại, bầu không khí trong phòng làm việc càng trở nên kỳ lạ hơn.

Một lúc lâu sau, anh ta mới xua tay để tôi rời đi: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi văn phòng, giây phút cuối cùng trước khi đóng cửa, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta: “Tôi sẽ không so đo việc cậu nói xấu sau lưng tôi. Vấn đề hôm nay tôi hỏi cậu, cậu cứ về suy ngẫm lại, không chừng có thể cậu thích đàn ông đấy.”