Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế

Chương 37: Mục Đích Đến

Lần đầu tiên vợ nhiệt tình giữ người lạ ở nhà ăn cơm như vậy, Trương Thế Quốc có chút khó chịu.

Nhưng đồ ăn trong nhà đầy đủ, cộng thêm là ân nhân cứu con trai của bọn họ, nếu là trước khi tận thế thì có khi sẽ mời bọn họ ra bên ngoài ăn một bữa, nên lúc này chiêu đãi bọn họ ở nhà cũng là điều hiển nhiên.

“Cung kính không bằng tuân mệnh, chị Lan đẹp như vậy, nhất định làm cơm cũng rất ngon, em đã gấp không chờ nổi muốn nếm thử rồi ~”

Ngữ điệu của Tang Du mang theo tia nghịch ngợm, chọc cho Cao Lan cười khúc khích.

Tâm trạng của Trương Thế Quốc lại càng thêm phức tạp.

Ông ấy không nhịn được tự mình hoài nghi một chút, gọi ông ấy là chú lại gọi vợ của ông ấy là chị, chẳng lẽ ông ấy thật sự đã già rồi à?

Nhưng ông ấy chưa kịp rối rắm hai giây đã bị Tang Du đánh gãy.

“À thì, chú Trương hôm nay tới nhà cháu là để tìm ba cháu bàn bạc về lô vật tư y tế kia phải không?”

Trương Thế Quốc có thể rảnh rỗi tới thăm nhà bọn họ, điều đó đồng nghĩa với việc giai đoạn đầu chỉnh hợp vật tư đã hoàn thành gần xong lắm.

Tuy rằng Tang gia có tiền, nhưng lại tập trung phát triển trong giới giải trí nên không có nhiều mối quan hệ với các xí nghiệp sản xuất vật tư, vì vậy khi xếp hàng đã bị chia đứng gần cuối.

Tang gia mới gia nhập lĩnh vực thiết bị y tế khoảng hai năm gần đây, kho hàng có không ít dụng cụ tinh vi, tổng số lượng lại thì cũng rất khả quan, nên việc bị bên trên tìm tới cửa chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Trương Thế Quốc mới vừa uống một hớp nước liền bị sặc. Nha đầu này có độc đúng không? Chuyện này đã được ký hiệp nghị bảo mật, sẽ không một ai dám tiết lộ tin tức ra ngoài.

Vậy mà nhà đầu này lại có thể đoán được chuyện này, còn đoán đúng hết!?

Nếu người ta đã nói trắng ra như vậy, Trương Thế Quốc cũng không thể nói vòng vo cho qua chuyện được, ông ấy gật đầu:

“Đúng vậy. Chúng ta không thể xác định được tận thế sẽ gây ra những khủng hoảng và thảm họa gì, nhưng vì có thể để càng nhiều người sống sót, bổ sung thiết bị và thuốc men chữa bệnh là chuyện phải làm.”

“Chú Trương không quanh co lòng vòng, vậy cháu cũng nói thẳng luôn. Thiết bị chữa bệnh của Tang gia có thể quyên tặng toàn bộ miễn phí. Nhưng cháu muốn nhờ chú Trương giúp cháu ba việc nhỏ. Chú yên tâm, việc này đối với chú mà nói chỉ đơn giản như vung tay một cái mà thôi.”

Ngón tay của Tang Du nhịp nhàng gõ nhẹ vào thành ly, đáy mắt lóa qua tia kiên quyết.

Tang Bán Thành, người chân chính có quyền lên tiếng đối với vật tư của Tang gia đang ngây người nhìn con gái nhà mình.

Con gái nói cái này với Trương Thế Quốc làm gì cơ? Sao đột nhiên lại chuyển chủ đề đến chuyện Tang gia quyên tặng vật tư chữa bệnh chứ?

Hơn nữa nghe ý tứ của con gái thì mục đích hôm nay Trương Thế Quốc đến nhà bọn họ là để tìm ông ấy thương lượng chỗ thiết bị kia. Nhưng tại sao ông ấy chưa nghe thấy tiếng gió nào? Những giao tình không đáng giá tiền đó biến mất hơi nhanh quá thì phải?