Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế

Chương 34: Tặng Quà

Ba phút sau, chiếc xe RV đỗ ở bãi đỗ xe cạnh tòa nhà C4.

Tang Du cầm theo một chiếc túi xách trông có vẻ khá nặng xuống xe.

Bấm chuông cửa, cánh cửa phòng 402 từ từ mở ra khi Tang Du và Tang Bán Thành sắp leo lên đến tầng bốn.

Đứng trước cửa là một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo lông vũ mỏng. Người nọ vừa nhìn thấy Tang Du, trên mặt liền xuất hiện nụ cười vui vẻ.

“Là Tang Du sao? Mau vào, mau vào!”

Về phần Tang Bán Thành bên cạnh, người nọ chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Căn nhà này đại khái rộng khoảng một trăm mét vuông, nhìn chung thì cũng không quá rộng, nhưng cách bày biện trang trí lại rất ấm áp, vấn đề duy nhất là …… hơi lạnh.

“Chào Trương phu nhân. Chưa báo trước cho ngài mà đã mạo muội ghé thăm, đây là một món quà nhỏ, mong rằng ngài sẽ thích.”

Lúc này cả người Tang Du đều tản ra hơi thở ngoan ngoãn mềm ấm.

“Đứa nhỏ này thật là, khách khí như vậy làm gì. Cứ gọi là chị Lan là được rồi. Nếu không phải mấy ngày hôm nay nhà chị vội đến chân không chạm đất thì đã sớm đến thăm nhà em rồi. Nói nữa, chị còn phải cảm ơn em đã cứu cả nhà chị.”

Cao Lan rót hai cốc nước ấm cho Tang Du và Tang Bán Thành.

Ngày đó bà ấy ngủ quên khi đang xem TV trong phòng, ai ngờ đột nhiên lại nhận được điện thoại nói bọn họ đã giải cứu con trai của bà ấy khỏi kẻ bắt cóc.

Phản ứng đầu tiên của bà ấy là gặp phải kẻ lừa đảo nên không chút do dự mắng vài câu, sau đó cúp máy.

Giây tiếp theo, bà ấy vẫn không yên tâm, tìm kiếm con trai khắp nhà. Cuối cùng mới phát hiện đôi giày của con trai đã biến mất.

Số điện thoại kia lại lần nữa gọi tới, tiếng khóc lóc rõ ràng của con trai khiến bà ấy nhận ra con trai của mình thực sự bị bắt cóc.

Một lúc sau, con trai về nhà mà không bị xây xước ở đâu, bày ấy mới biết được là Tang Du trùng hợp gặp bọn buôn người kia nên đã báo cảnh sát, cảnh sát mới có thể kịp thời cứu con trai của bà ấy. Lúc đó, Cao Lan đã sợ hãi ôm con trai khóc trong phòng khách hồi lâu.

“Chị Lan, mọi thứ đều ổn là được rồi. Món quà này chị cứ nhận đi, em mua máy sưởi nhỏ này lúc em đến Băng Thành để đóng phim, cũng chỉ hai, ba trăm tệ mà thôi.

Hiện tại nhiệt độ càng ngày càng thấp, điều hòa gần như không có tác dụng. Máy sưởi này không giống vậy, có thể tích điện, lượng điện tiêu hao cũng không lớn, đặt trong phòng hoặc trong xe một lúc sẽ cảm thấy ấm áp, cũng không dễ bị hỏng.”

Tang Bán Thành đứng bên cạnh bị xem nhẹ hoàn toàn, Tang Du cầm chiếc hộp đựng máy sưởi ra khỏi túi.

Cao Lan vốn định từ chối, lời đến bên miệng lại nuốt ngược trở lại.