Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế

Chương 22: Khách Không Mời Mà Đến

“Mẹ có chứng chỉ không? Sao mẹ không nghĩ đến việc trau dồi kiến thức xem sao?”

Tang Du cong môi cười.

Tang Du cảm thấy có một câu nói rất đúng——công việc tốt nhất khi ra xã hội chính là biên chế.

Người lao động ở trong tận thế vẫn không thể thoát khỏi số phận phải làm việc, nhưng điểm khác biệt duy nhất là so với khi tận thế xảy ra, không phải bạn muốn đi làm là có việc cho bạn làm.

Tất cả các nhân viên có công việc đều là nhân viên biên chế, không chỉ được nuôi ăn nuôi ở, giảm giá khi mua đồ mà còn được người khác bảo vệ, điều này cũng khiến cho những công việc như vậy rất khó tìm được trong tận thế.

Ở hậu tận thế, địa vị của giáo viên cố vấn tâm lý ngay lập tức vượt qua tất cả các giáo viên của ngành khác, đúng lúc ngành này lại liên quan đến chuyên nghiệp của Diệp Nhu.

Nếu như có cơ hội, có thể sắp xếp công việc cố vấn tâm lý cho Diệp Nhu, như vậy cả gia đình họ cũng sẽ được hưởng lợi từ chuyện đó.

“Được, nghe lời Du Du nhà chúng ta.”

Diệp Nhu đi đến véo nhẹ mặt của Tang Du, trong ánh mắt trìu mến hiện lên một tia phức tạp khó có thể nhận thấy.

“Vậy ba thì sao? Con gái, con cảm thấy ba có nên học lại kiến thức của ngành quản trị kinh doanh không?”

Tang Bán Thành không hiểu gì nhưng vẫn nhiệt tình xin gia nhập cuộc trò chuyện.

“Ba ấy à, những thứ ba đã học kia tạm thời không có tác dụng gì, nếu ba không có việc gì làm thì chăm chỉ tập thể dục đi, nếu có người dám xông vào nhà chúng ta cướp đồ, có lẽ người ta chỉ dùng một đấm đã hạ gục được ba, đến lúc đó ba chẳng bảo vệ được cho ai trong nhà cả.”

Sau khi liếc mắt nhìn Tang Bán Thành một cái, Tang Du chậm rãi nói.

Những kiến thức mà Tang Bán Thành học được không liên quan gì mới đến tận thế, ông ấy chỉ biết trở thành ông chủ để quản lý một công ty, nhưng trở thành ông chủ trong tận thế sao có thể dễ dàng như vậy?

Để ông ấy đi nuôi gia cầm hoặc trồng rau ư? Tang Du sợ rằng chưa đến nửa ngày cả gia đình họ đã bị đưa vào danh sách đen.

Tuy rằng chuyên ngành của mình bị con gái chê bai, nhưng câu nói tiếp theo của Tang Du thực sự doạ sợ Tang Bán Thành, nếu thật sự gặp được người đến gây rắc rối, có lẽ cả gia đình họ không thể ngăn cản được.

“Được! Vậy ba sẽ tập luyện thật chăm chỉ.”

Nói là làm, trong nháy mắt Tang Bán Thành cực kỳ có tinh thần.

Tang Du mệt mỏi, cho nên lên đồ tắm rửa, sau khi bọc bản thân to bằng quả bang mới chịu xuống tầng.

Nhiệt độ bên ngoài hiện tại đã lên đến -30°, độ dày của lớp Tuyết cũng đã lên đến 5 cm, độ dày này ở nhiều thành phố phương Bắc đã coi như là một hiện tượng bất thường, chứ đừng nói đến những thành phố ở Phương Nam.

Tuy nhiên, khi đi xuống tầng, nhìn thấy bốn vị khách không mời mà đến đang ngồi trong phòng khách, Tang Du không nhịn được nhíu mày, kế hoạch đi ra ngoài của cô phải tạm dừng một chút.

“Ồ, ngôi sao lớn quanh năm suốt tháng không về nhà của chúng ta đã về nhà rồi sao? Không giống Kiều Kiều nhà cô, là đứa trẻ không có tiền đồ, sau khi tốt nghiệp luôn bám lấy vợ chồng cô, thỉnh thoảng lại mua đồ ăn thức uống về nhà để thăm hai vợ chồng già nhà cô, thực sự không biết tự lập chút nào.”

Người đang nói chuyện chính là người cô Tang Ngọc Như của Tang Du, bề ngoài nghe có vẻ như một lời cảm thán, nhưng sự đắc ý trong mắt lại như muốn tràn ra rồi.