Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế

Chương 18: Nghẹn Họng

Nhìn thấy Tang Du không để ý đến mình, Tang Bán Thành cũng không hề cảm thấy khó chịu, hoàn toàn vứt bỏ hình tượng người cha nghiêm khắc, ngược lại cười tủm tỉm chạy theo sau Tang Du, nói: “Đúng rồi, con gái ơi, con đã tích trữ được bao nhiêu lương thực rồi? Cũng không biết ngày tận thế kéo dài bao lâu, số lương thực ở dưới tầng có đủ cho 4 người nhà chúng ta sống sót không?”

Dù sao Tang Bán Thành cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng ở Vân Thành, sáng nay ông ấy nhận được một số thông tin từ một người bạn khá tốt có chút quan hệ với phía trên, mặc dù hầu hết các thành phố dường như vẫn hoạt động bình thường, nhưng ở thủ đô đã bắt đầu triển khai một số hoạt động nhỏ.

Những điều bất thường từ phía trên, cộng thêm tận thế mà con gái đã nhắc đến, hoàn toàn đáng giá để ông ấy bỏ qua một dự án lớn đổi lấy chiếc RV này và tan làm về nhà sớm.

“Có lẽ là đủ đi, nếu cả nhà ba người chúng ta không bị đói thì có lẽ sẽ có thể sống sót.”

Tang Du bình tĩnh nói.

Nhưng nghĩ đến tật xấu dễ mềm lòng của gia đình này, cô lại cảm thấy hơi đau đầu.

Ở tận thế, sự mềm lòng và tốt bụng mới là tội lỗi nguyên thủy nhất, những người có thể sống sót, có cuộc sống ổn định ở tận thế, ai trên tay mà không từng dính máu.

Cô phải nghĩ cách để thay đổi tư tưởng của mấy người trong nhà.

“Con gái……. Con nói cho ba nghe đi, tận thế này sẽ kéo dài bao lâu? Để ba mẹ còn chuẩn bị tâm lý.”

Nghe Tang Du nói, nghĩ đến đống vật tư ở tầng hầm, sống lưng Tang Bán Thành đột nhiên cảm thấy lạnh buốt.

Số thức ăn ở tầng hầm kia chắc là đủ cho cả nhà họ ăn mấy năm nhỉ, sao lại chỉ có thể vượt qua 7-8 năm chứ?

“Ít nhất cũng là 10 năm.”

Ánh mắt Tang Du nhìn về phía Tang Bán Thành nói.

Sau đó, không hiểu tại sao, trong lòng đột nhiên lại lóe lên một tia trêu đùa, cô nhìn về phía Tang Bán Thành, tiếp tục trầm giọng nói: “Nhưng mà ba không phải lo lắng, trong giấc mơ của con, chúng ta còn không sống nổi trong nửa năm đầu của tận thế, số thức ăn kia không chỉ đủ để chúng ta ăn, mà còn có thể nuôi sống rất nhiều người trong một đoạn thời gian.”

Lời nói của Tang Du khiến Tang Bán Thành nghẹn họng.

Tại sao đứa con gái luôn vui vẻ hoạt bát của ông ấy khi quay về thì tính cách đột nhiên trở nên lạnh lùng, lại còn học được cách nói mỉa nói móc thế này.

Sau đó nghĩ đến bản thân là ba của cái con nhóc thối trước mặt, Tang Bán Thành lại dũng cảm hơn một chút.

“Khụ khụ khụ! Con nói lời xui xẻo gì thế, giấc mơ kia của con nhất định không đáng tin, với chỉ số IQ xuất sắc của nhà chúng ta, sao có thể chết sớm như vậy được?”

Khí thế trên người của Tang Bán Thành yếu hơn rất nhiều, khiến khóe miệng của Tang Du không nhịn được khẽ nhếch lên, trêu đùa người này cũng khá thú vị đó.

“À, có lẽ vậy. Đúng rồi, con đã khóa thang máy và cửa cầu thang của tầng hầm rồi, sau này con sẽ phụ trách quản lý kho lương thực.”

Tang Bán Thành: “……”

Tang Bán Thành nhìn Tang Du hồi lâu, không biết nên nói cái gì.