Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế

Chương 10: Cải Tạo Biệt Thự

Nguyên thân thật sự rất hạnh phúc, có sự nghiệp hoàn mỹ, có người nhà ấm áp quan tâm.

Cô không biết Tang Du chân chính đang ở nơi nào, cũng không định nói cho ba người trước mặt biết cô không phải là Tang Du.

Trọng sinh là thứ quá mức khó tin, ở một quốc gia tôn trọng khoa học, nói ra chỉ sợ sẽ không có người tin, khả năng còn bị đưa đến bệnh viện kiểm tra đầu óc.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

Tang Du học theo thói quen của nguyên thân, ôm cánh tay Diệp Nhu làm nũng, đáy lòng lại không có một tia gợn sóng nào.

“Trở về muộn như vậy chắc là con chưa ăn uống gì đúng chứ? Ngồi đây tâm sự với mẹ của con đi, cha đi nấu mì.”

Nhìn hai mẹ con nhỏ giọng trò chuyện, Tang Bán Thành liếc xéo Tang Du một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.

Cũng không biết về sớm một chút, bình thường đều thuê bảo mẫu về nhà nấu cơm ba bữa, nhưng tối muộn như này thì bảo mẫu đều về hết rồi, chỉ khổ cái thân già này của ông ấy.

……

Tang Du trở về khiến biệt thự trở nên náo nhiệt hơn, sự phấn khích này vào sáng sớm hôm sau liền trở nên có chút quái dị.

Lý do rất đơn giản, đồ mùa đông mà Tang Du mua đã giao đến cửa.

Không nói đến trang phục giày mũ khăn lông, nhìn một đống máy sưởi cùng mấy xe than đá và cát, Diệp Nhu ngây người nhìn con gái cưng, xác định rất nhiều lần cái tên trên đơn nhận hàng.

“Du Du, đây là???”

Vân Thành nằm ở vùng nhiệt đới, nhiệt độ thấp nhất vào mùa đông cũng khoảng hơn hai mươi độ. Tang Du mua mấy thứ này để quyên góp đến huyện Nam Xuân thì bà ấy còn có thể hiểu được, nhưng giao hàng về nhà thì quả thực là cực kỳ khó hiểu.

“Mẹ, gần đây con khá thích thiết kế của những ngôi nhà phương Bắc nên muốn cải tạo nhà mình một chút.”

Trên mặt Tang Du lộ ra tia cười giả.

Cô không muốn nói quá nhiều với Diệp Nhu về tận thế sắp tới, cũng không quen nói dối, nên chỉ có thể tận lực khiến bản thân cười chân thành một chút.

“Vậy sao? Thế thì không sao, chỉ cần không phá tan tành khiến cả nhà ngủ ngoài đường là được. Con cứ tùy ý sáng tạo, mẹ có hẹn dì Lưu uống trà chiều, mẹ đi đây.”

Lý do rất sứt sẹo, dù Diệp Nhu nhìn thấu nhưng không chọc thủng, đáy lòng Tang Du lại lần nữa nhấc lên gợn sóng.

Có phải bà ấy đã quá chiều chuộng nguyên thân rồi không?

Ở nơi Tang Du nhìn không tới, đáy mắt của Diệp Nhu chợt lóe lên tia khác thường.

Tâm tình phức tạp nhìn Diệp Nhu rời đi, Tang Du chỉ huy mấy chiếc xe đổ than đá và cát xuống khoảng đất trống trải đằng sau biệt thự.

Cô để toàn bộ đồ mùa đông gọn trong nhà.

Lúc sau cô gọi điện thoại thuê một đám người tới lắp đặt máy sưởi và các thiết bị khác.

Một đám người khác xây nhà kho trên bãi đất trống để chứa than đá và cát, đám người còn lại thì xây nhà vệ sinh khô gần hành lang.

Còn có một nhóm người đang cải tạo lại biệt thự, toàn bộ cửa cổng đều bị Tang Du thay thành loại cửa chống trộm khó bị cạy ra nhất, cửa kính đều đổi thành kính chống đạn hai lớp.