Cái Gì? Bảo Ta Bán Con, Ăn Đất, Gặm Vỏ Cây, Tro Cốt Cũng Cho Ngươi

Chương 47: Hỏi Thăm Giá Cả Ruộng Đất

Kiều Như Nguyệt nhớ tới chuyện của buổi sáng ở trấn trên, cười nói: “Đều là hương thân quê nhà, chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng mà ngươi không có việc gì chứ?”

Lúc ấy, nàng chính là một chân đá hắn đập vào tường.

Nói đến cái này, Trần Thiết Trụ càng thêm xấu hổ, liên tục xua tay rồi nói: “Ta không sao, thân thể ta khoẻ mạnh, căn bản không có việc gì!”

“Ngươi mang số trứng gà này về đi, Vượng Tài và Nhị Nữu đang ở thời kỳ cần phát triển, để bọn nhỏ ăn mới tốt. Tiền ngươi cũng mang về đi, một mình ngươi nuôi dưỡng hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng, về sau, Vượng Tài còn phải cưới thê tử nữa”

Kiều Như Nguyệt nói.

Kiều Hiểu Khê vô cùng khẩn trương, năm mươi quả trứng gà thêm năm mươi văn tiền đấy!

Trần Thiết Trụ không nghĩ tới Kiều Như Nguyệt lại không cần trứng gà cùng tiền, hắn ngăn lại nói: “Hiểu Khê còn nhỏ hơn, để cho Hiểu Khê ăn đi. Kiều muội tử, ngươi là một nữ nhân nuôi đứa nhỏ càng không dễ dàng, ngươi càng cần số tiền này hơn. Hơn nữa, hơn nữa, số tiền này là ta cảm ơn ngươi, ngươi nhất định phải nhận lấy. Nếu không phải ngươi thì có khả năng hôm nay ta sẽ tự sát”

Mặc kệ Kiều Như Nguyệt là thật sự biết trừ tà hay là đánh bậy đánh bạ, nàng đều đã cứu hắn một mạng!

Hôm nay hắn đem trứng gà và tiền tới, là không muốn phải mang về.

Thấy Trần Thiết Trụ kiên trì, Kiều Như Nguyệt đành phải nhận lấy.

Rõ ràng Kiều Như Nguyệt là người nhận đồ, vậy mà Trần Thiết Trụ lại lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô.

“Nương Hiểu Khê, nghe nói ngươi và Chương tú tài đã giải trừ hôn ước rồi?”

Trước khi đi, thôn trưởng Lư đột nhiên hỏi.

Kiều Như Nguyệt gật đầu: “Trước kia không hiểu chuyện, về sau ta định mang theo Hiểu Khê sinh sống thật tốt. Thôn trưởng, hiện tại ruộng trong thôn có giá cả như thế nào?”

“Ruộng tốt thì mười lượng một mẫu, ruộng trung đẳng thì năm lượng một mẫu, ruộng hạ đẳng thì ba lượng một mẫu, đất núi rừng thì một lượng một mẫu. Đừng nhìn ruộng hạ đẳng và đất núi rừng rẻ mà ham, căn bản trồng xong cũng không có bao nhiêu thu hoạch. Nếu mà ngươi muốn mua đất thì không bằng mua ruộng tốt hoặc ruộng trung đẳng. Nhưng ruộng tốt trong thôn không còn, chỉ còn ruộng trung đẳng. Nương Hiểu Khê, ngươi muốn mua ruộng sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà hiện tại không đủ tiền, chờ về sau lại nói”

Thôn trưởng Lư vô cùng vừa lòng với câu trả lời của Kiều Như Nguyệt, cũng cổ vũ Kiều Như Nguyệt cuộc sống về sau sẽ tốt lên!

【 Đinh, Trần Thiết Trụ thật lòng cảm ơn, khen thưởng một điểm công đức 】

【 Đinh, Lư Thụ Căn thật lòng cảm ơn, khen thưởng một điểm công đức 】

【 Đinh, Trần Tú Hoa thật lòng cảm ơn, khen thưởng một điểm công đức 】

【 Đinh, Trần Vượng Tài thật lòng cảm ơn, khen thưởng một điểm công đức】

【 Đinh, Trần Nhị Nữu thật lòng cảm ơn, khen thưởng một điểm công đức.】

Hai người vừa mới rời đi, trong đầu Kiều Như Nguyệt liền vang lên năm âm thanh nhắc nhở.

Trên đường trở về, thôn trưởng Lư không ngừng khen ngợi: “Nương Hiểu Khê đã trở nên không giống hồi trước nữa, đã biết tính toán mua ruộng rồi. Ruộng chẳng những là tiền, còn có thu hoạch.”

Trần Thiết Trụ gật đầu, nghĩ đến gương mặt trắng nõn của Kiều Như Nguyệt thì hai tai lại đỏ lên!

Kiều Hiểu Khê biết Kiều Như Nguyệt có bao nhiêu tiền, trừ phi mua đất núi rừng, nếu không thì căn bản không đủ.

Vì thế, Kiều Hiểu Khê khuyên nhủ: “Nương, về sau chúng ta tiêu ít đi một chút là có thể tích cóp được tiền mua ruộng trung đẳng ~”